Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 755

Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:42:59
Lượt xem: 36

Nàng lẻn vào Tiêu Dao Tông điều tra ngọn ngành, không phải để g.i.ế.c Hách Liên Chinh.

Cứ âm thầm g.i.ế.c hắn như vậy chẳng phải rất vô nghĩa sao?

Không phải Hách Liên Chinh xem trọng danh vọng và địa vị nhất sao, khiến cho hắn thân bại danh liệt, sau đó mới lấy cái c.h.ế.t đền tội mới là kết quả hoàn hảo nhất.

Huống chi, tai họa Hoàn gia hai mươi năm trước, vẫn còn cho Bùi Tri một câu trả lời thỏa đáng.

Hai người quay về chỗ cũ, Hách Liên Tuyết đang lo lắng đi đi lại lại trong sân.

"A Tuyết." Lục Kiến Vi khẽ gọi.

Hách Liên Tuyết xoay người, vội vàng ra đón.

"Hai người đã đi đâu?"

"Vừa rồi có nghe thấy tiếng chuông không?"

"Nghe thấy, đó là tiếng chuông báo triệu tập đại hội tông môn." Hai tay buông thõng bên người Hách Liên Tuyết không tự chủ siết chặt váy: "Chưởng quầy, ta hơi hoảng sợ."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ngươi không thể sợ, ta còn có một chuyện vô cùng quan trọng cần giao cho ngươi." Vẻ mặt Lục Kiến Vi nghiêm túc.

Hách Liên Tuyết: "Ngài nói đi."

"Sau đại hội tông môn, chắc chắn Tiêu Dao Tông sẽ giới nghiêm, lúc đó muốn đi ra sợ rằng không dễ."

"Vậy bây giờ chúng ta đi ngay."

"Tạm thời vẫn chưa đi được."

"Vì sao?"

"Vì chúng ta cần đưa một người rời khỏi Tiêu Dao Tông." Lục Kiến Vi nói.

"Ai?"

"Một người có thể giải được câu đố."

Hách Liên Tuyết: ?

Hách Liên Tuyết có ngọc bài đệ tử, ra vào tông môn là chuyện nhỏ.

Nhưng mà lúc này đang buổi loạn lạc, tiếng chuông vừa vang lên đã có người nửa đêm ra ngoài, đệ tử canh cửa chắc chắn không thể không kiểm tra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-755.html.]

Huống gì, nàng còn cần dẫn theo A Mộc Yên.

"Nguyên nhân cụ thể để nói sau đi." Lục Kiến Vi nói ít ý nhiều: "Ta cần ngươi đưa người khỏi Tiêu Dao Tông, tốt nhất là khoảng giờ mẹo."

Bốn canh giờ sau là giờ thìn, cũng chính là tám giờ sáng, đại hội tông môn sẽ bắt đầu.

Đầu giờ mẹo là năm giờ sáng, tờ mờ sáng, bình thường lúc này không ít các đệ tử ra ngoài, dù đã gõ chuông, các đệ tử đều phải tham gia, nhưng luôn có ngoại lệ.

Tiêu Dao Tông có đệ tử rèn luyện ở ngoài, bọn họ không về, các trưởng lão trong môn cũng cần sai đệ tử ra ngoài, đã quyết định không phải có thể thay đổi được, tông môn mua đồ cũng cần phải ra ngoài.

Vẫn còn cơ hội.

Hách Liên Tuyết đã sống ở Tiêu Dao Tông hai mươi năm, nếu như ngay cả chuyện này cũng làm không được, chỉ sợ là không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại khách điếm làm tiểu nhị.

Nàng gật đầu thật mạnh: "Giao cho ta."

Lục Kiến Vi muốn ở lại Tiêu Dao Tông điều tra hai ngày nữa, ai ngờ Hách Liên Chinh lại đột ngột như vậy.

Thế lực khắp nơi lần lượt đến Châu Thành, nàng đã đồng ý sẽ dẫn dắt chuyện này, cũng không thể ở Tiêu Dao Tông mãi được, đến thời khắc cuối cùng mới xuất hiện.

Trước giờ giới nghiêm của tông môn, nhất định phải đi ra ngoài.

Đêm nay sơn động trên núi bỏ hoang đón vị khách thứ ba.

Nam tử xuyên qua lối đi dài âm u, giơ giá nến lên đứng trước mặt A Mộc Yên, ánh sáng lờ mờ chiếu thẳng vào mắt nàng.

Nàng không thể không nhắm mắt lại.

"Không muốn nhìn thấy ta?"

Hách Liên Chinh khẽ cười một tiếng, đưa tay sờ da mắt nàng, bắt nàng mở mắt, ánh nến đè sát vào như muốn đốt lông mi nàng.

Hai mắt nóng rực đau đớn, nước mắt chảy dài. Nước mắt chảy xuống gương mặt, để lại vết bẩn rõ ràng.

"Thật bẩn." Hách Liên Chinh buông tay ra, lấy khăn lụa sạch ra lau sạch từng chút một.

"Đã lâu không gặp rồi nhỉ? Lần trước là lúc nào? Ta đang nghĩ, có phải là lần ta đến lất con cổ trùng hoàng cuối cùng, lừa tiểu cô nương Tây Nam kia tàn hại tộc nhân của mình kia không?"

A Mộc Yên siết chặt dây xích, hận không thể lập tức treo cổ hắn.

"Đừng nóng giận, nàng không đẹp bằng ngươi, cổ thuật cũng không bằng ngươi, nhiều năm như vậy, ta cũng chỉ chung tình với một mình ngươi."

A Mộc Yên: "..."

"Chỉ là, ngươi cũng không hơn gì nàng, nếu nàng là công cụ, ngươi chính là kẻ đầu sỏ gây ra, cổ trùng hoàng tàn hại tộc nhân là do ngươi luyện chế."

Loading...