Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 759
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:44:37
Lượt xem: 41
A Mộc Yên cực kỳ gầy, từ trên xuống dưới cả người toàn là da bọc xương, giống một ngọn cỏ dài mảnh nhưng khô héo, hai má lõm xuống đáng sợ.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra từ những đường nét trên khuôn mặt, rằng gương mặt vốn có của nàng chắc chắn rất đẹp.
"Ta chải tóc cho ngươi nhé." Hách Liên Tuyết xoay người đi lấy lược.
Vành mắt A Mộc Yên rưng rưng, nhỏ giọng nói: "Ta có thể gọi ngươi là "A Tuyết" được không?"
"Đương nhiên là được." Hách Liên Tuyết quay đầu cười đáp: "Bây giờ ngươi chỉ có thể ăn cháo, ta đã dặn tiểu nhị của khách điếm nấu cháo rồi, lát nữa sẽ bưng tới."
Nước mắt của A Mộc Yên càng dâng trào nhiều hơn, vừa khóc vừa cười nói: "A Tuyết, ta, ta..."
Trong sự mừng rỡ, nàng không thở nổi, sức lực cả người biến mất, ngã quỵ té xỉu.
Hách Liên Tuyết giơ tay đỡ, vội vàng bế lên giường rồi đi tìm Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi đã tháo mặt nạ và thay một bộ trang phục khác, khôi ngô tuấn tú, khí độ bất phàm.
Nàng bắt mạch cho A Mộc Yên, nói: "Cơ thể hư nhược nên lúc cảm xúc dâng trào mới bị ngất xỉu, không có gì đáng ngại. Ta sẽ kê một đơn thuốc, ngươi đi mua về."
"Được." Hách Liên Tuyết chần chờ rồi nói: "Chưởng quầy, rốt cuộc nàng là ai?"
Lục Kiến Vi nhanh chóng viết ra đơn thuốc, giao cho nàng.
"Đi mua thuốc trước đi, chờ nàng tỉnh lại, rồi để nàng quyết định xem có muốn nói với ngươi hay không."
Tiêu Dao Tông.
Phần lớn trưởng lão và đệ tử trong tông môn đang tập trung ở ngoài đại điện.
Ngoài đại điện là một quảng trường rộng rãi, các đệ tử áo trắng phất phơ đứng xếp hàng, nghiêm trang cung kính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-759.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong đại điện, Hách Liên Chinh ngồi ở vị trí tông chủ trên cao, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, mặc trang phục tông chủ đơn giản nhưng xa hoa, hai mắt khép hờ, tay phải thường xuyên xoay chiếc nhẫn ở tay trái.
Trưởng lão trong tông chia ra ngồi hai bên trái phải, bên trên còn hai chỗ ngồi vắng bóng người.
Trong điện yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người đang đợi Hách Liên Chinh mở miệng.
Không bao lâu sau, có đệ tử bên ngoài bẩm báo.
"Bẩm tông chủ, Doãn trưởng lão của đỉnh Tự Tại, Tạ trưởng lão của Bất Giải Phong đều đang bế quan, không thể tham gia đại hội."
Các trưởng lão: "..."
Hai vị này đúng là trước sau như một không nể mặt ai.
Hách Liên Chinh bật cười khẽ: "Ngươi đi hỏi lại, rằng các tông môn lớn sắp xông vào sơn môn tới nơi rồi, bọn họ còn bế quan không ra, tức là không thèm để ý đến thanh danh của tông môn hay sao?"
"Đừng làm mất thời gian nữa, có gì thì nói nhanh đi." Một vị trưởng lão ngồi bên dưới lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn, cũng không thèm nhìn Hách Liên Chinh.
Vẻ mặt Hách Liên Chinh hơi thay đổi: "Lang Dã, ngươi ra vẻ ta đây như thế, tức là hoàn toàn không thèm để ý tới sự tồn vong của tông môn hay sao?"
"Sự tồn vong?" Lang Dã ném trường đao xuống bàn, phát ra tiếng vang lớn: "Hách Liên Chinh, có phải ngươi xem ta như thằng ngốc không? Minh chủ lệnh là với ngươi, nếu bọn họ muốn chất vấn thì cũng là với ngươi, đừng kéo cả tông môn vào."
"Ngươi..."
"Đừng cãi nhau nữa." Một người khác cầm phi câu trong tay xoay tròn, nói với vẻ cà lơ phất phơ: "Thay vì ngồi đây cãi nhau cho mất thời gian, còn không bằng nghĩ lại xem nên giải thích mấy lá thư kia thế nào, thoát tội cho bản thân."
"Họ Lâu kia, ngươi nói nhảm với hắn làm gì, ta thấy họ Doãn và họ Tạ không tới là đúng, lão tử cũng không muốn ở đây!" Lang Dã đứng dậy muốn rời đi.
Hách Liên Chinh mở miệng nói đầy hàm ý: "Lang trưởng lão, chẳng lẽ ngươi quên rằng mình đã đồng ý cái gì với Hoàn Mông sao? Ngươi thật sự muốn bỏ mặc Tiêu Dao Tông không để ý nữa à?"
"..."
"Ngồi xuống lại đi." Hách Liên Chinh cười rộng lượng, sau đó chuyển sang Lâu Khinh Y: "Lâu trưởng lão nói đúng lắm, có điều thư không phải do ta viết, muốn gán tội thì sợ gì không có lý do?"
Lâu Khinh Y ngừng xoay phi câu, cười như không cười: "Chờ các môn phái lớn tới rồi, ngươi đi mà cãi như thế với bọn họ."