Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 765
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:44:46
Lượt xem: 43
"Nếu Thượng Quan viện trưởng đã thành khẩn như thế, ta mà từ chối thì không tốt lắm." Lục Kiến Vi đặt chén trà xuống.
Thượng Quan Hoài: "Mời ngài nói."
"Nếu thật sự có thể dùng minh chủ lệnh để định tội Hách Liên Chinh, đến lúc đó tài sản riêng của hắn đều mang ra để nhận tội với võ lâm, không thành vấn đề chứ?"
"Tất nhiên là không rồi."
"Muốn chia thế nào thì nghe theo ý ta."
Thượng Quan Hoài: "Không thành vấn đề."
Sau khi hắn đáp thì không nghe thấy hai người còn lại trả lời, không khỏi quay đầu ra hiệu.
Sắc mặt hai người Lăng Tung và Triệu Hiến đều không được đẹp lắm.
Có ai không biết Lục chưởng quầy giống như con tì hưu vậy, về mặt tiền tài, từ trước đến nay chưa từng để ai chiếm lợi một chút nào.
Tiêu Dao Tông nhiều của cải, Hách Liên Chinh làm tông chủ nhiều năm như vậy, không biết trong kho riêng đã tích góp được bao nhiêu tiền tài.
Bọn họ sẵn lòng đi chất vấn, cũng là có một chút suy nghĩ như thế.
Võ kỹ, vũ khí, vàng bạc vân vân, đều là tài nguyên mà tông môn thiếu thốn.
Nhưng chuyện toàn bộ tài sản của Thiên Lí Lâu rơi vào túi riêng của Lục Kiến Vi còn rõ mồn một trước mắt, nếu lần này Lục Kiến Vi cũng độc chiếm của cải làm vốn riêng như thế, vậy bọn họ giằng co lâu như vậy để làm gì?
"Dường như Lăng minh chủ và Triệu trưởng lão có chuyện muốn nói?" Lục Kiến Vi hào phóng nói: "Các ngươi không cần lo, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ dựa theo danh sách người bị hại và người tham gia, phân phối tài sản công bằng."
Thượng Quan Hoài vội hỏi: "Tất nhiên là ta tin tưởng Lục chưởng quầy rồi."
Lăng Tung và Triệu Hiến cũng kịp phản ứng lại, phụ họa hai tiếng, đồng thời trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Mặc dù Lục chưởng quầy yêu tiền nhưng lại trọng chữ tín, đã nói rồi thì sẽ không đổi ý.
Bọn họ đến đây một chuyến, không chỉ để giao ra minh chủ lệnh, mà còn vì câu hứa hẹn của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-765.html.]
Sau khi ba người cáo từ, Lục Kiến Vi mân mê lệnh bài trong tay.
Lệnh bài của lớn cỡ bàn tay, được làm từ thép tinh luyện, mặt trước khắc hai từ "võ lâm", mặt sau khắc một từ "lệnh", tạo hình bình thường, không có chỗ nào đặc biệt.
Giá trị của nó chính là quyền lực mà cả giang hồ trao cho nó.
"Chàng xem đám người này, cả đám gian manh thật, giao chuyện khó làm cho người khác, nếu làm sai thì bọn họ chẳng lỗ cái gì, còn nếu làm đúng thì bọn bọ muốn được chia một chén canh, trên đời này có chuyện gì tốt thì bọn họ cũng muốn chiếm hết." Lục Kiến Vi cười và nói với giọng mỉa mai.
Vẻ mặt Bùi Tri dịu dàng: "Vậy nên, nàng tới đúng lúc lắm."
"Đúng lúc?" Lục Kiến Vi ra vẻ khó hiểu: "Đúng lúc cái gì?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đúng lúc mở một gian khách điếm ở Phong Châu, đúng lúc thu lưu những người may mắn còn sống ở Bạch Hạc sơn trang, đúng lúc chặn đám người đó chiếm đoạt bảo tàng, đúng lúc..."
"Hửm?"
"Đúng lúc là ta đích thân đi điều tra." Bùi Tri vươn tay ôm lấy nàng, giọng nói trầm thấp êm tai: "Vi Vi, ta thật sự rất may mắn."
Lục Kiến Vi: "..."
Càng ngày càng giỏi nói lời âu yếm.
Nàng không thích nói mấy lời âu yếm thế này, chỉ biết dùng hành động để thể hiện, vậy là hôn một cái lên sườn mặt của hắn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
"Chưởng quầy, nàng tỉnh rồi."
Sức khỏe của A Mộc Yên vô cùng tệ, mặc dù đã cho uống một chén thuốc nhưng vẫn không thấy sắc mặt của nàng chuyển biến tốt hơn.
Nhìn thấy Lục Kiến Vi, câu nói đầu tiên chính là: "Ta cảm nhận được Cổ Hoàng của hắn hành động khác thường."
Tất cả cổ trùng của Hách Liên Chinh đều là nàng luyện chế, m.á.u đút cho cổ trùng trong quá trình luyện chế để thành lập liên kết là của hắn, hắn là chủ nhân của tất cả Cổ Hoàng, nhưng đích thân luyện chế lại là A Mộc Yên.
Tổ tông của chuyện chơi trùng, không thể nào không để lại đường lui.
Hách Liên Chinh thôi thúc Cổ Hoàng khôi lỗi cổ, nàng cũng có thể cảm nhận được, thậm chí còn vì sự tồn tại của cảm tri cổ mà trực giác của nàng lại càng chuẩn hơn.