Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 78

Cập nhật lúc: 2024-10-04 19:49:44
Lượt xem: 89

Hắn ném dây cương xuống đất, đồng thời nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, một thanh tiểu đao tinh xảo lắc lư bên hông, đao dài chưa tới một tấc, chưa mài bén, được mạ kim trong cực kỳ lóa mắt.

Tiết Quan Hà đang muốn tiến lên nghênh đón thì người nọ đã xoải bước vào trong viện, cao giọng gọi to: “Yến Phi Tàng! Yến huynh! Mau ra đây gặp ta!”

Vừa dứt lời, một thân ảnh cường tráng xách đao đi ra, sắc mặt không vui, ngữ khí qua loa lấy lệ: “Sao ngươi lại tới đây?”

Ý tứ rất rõ ràng, ngươi quấy rầy ta luyện đao.

Nam nhân cười ha ha: “Không chỉ có ta tới mà Ôn huynh cũng tới.”

Xe ngựa ngoài viện trông vô cùng xa hoa đắt đỏ, ngay cả ngựa kéo xe cũng là giống Hà Khúc cực kỳ khó thuần chủng, hình thể chắc nịch, tính tình trầm tĩnh, sở hữu lực kéo bền bỉ có thể kéo chở vật nặng thời gian dài.

Lại nhìn đến buồng xe cao lớn rộng rãi, chở bốn năm người vẫn dư sức, buồng xe được làm từ gỗ tử đàn quý giá, trên đỉnh xe khắc hoa văn tinh xảo, màn che dùng tơ lụa thượng đẳng có thêu đồ hình phức tạp, tơ vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Thiếu niên lái xe mặc một thân y phục ngắn, lanh lẹ nhảy xuống đất đi đến trước buồng xe, duỗi tay ấn mở cơ quan.

Vách xe chia làm ba, cánh cửa hẹp chính giữa dời sang bên trái lộ ra cảnh tượng tráng lệ bên trong.

Nhạc Thù đặc biệt chạy ra xem phảng phất như ếch ngồi đáy giếng.

“Xe ngựa còn có thể chế tạo như vậy sao?”

Yến Phi Tàng ôm đao hừ lạnh: “Vẫn hoa hòe loè loẹt như cũ.”

“Ai nha, Yến huynh nặng lời rồi.” Nam nhân tuấn lãng cười nói: “Ôn huynh xuống xe không tiện, chỉ có thể như thế.”

Cửa xe dời đi, thiếu niên lại từ gầm xe rút ra một mảnh gỗ bằng phẳng, mảnh gỗ thế nhưng cũng sơn kim văn, hoa lệ chói mắt.

Mảnh gỗ một đầu cố định ở gầm xe, đầu còn lại thì đặt dưới đất tạo thành một con dốc nhỏ.

“Công tử, có thể xuống xe rồi.” Thiếu niên cung kính bẩm báo với người trong xe.

Người trong khách điếm đều lộ vẻ tò mò.

Lục Kiến Vi cũng không ngoại lệ, nàng vừa thấy cỗ xe ngựa xa hoa và cục diện phô trương này liền như nhìn thấy một chồng kim nguyên bảo.

Trong đầu lướt qua vô số kế hoạch lừa tiền… à không, kế hoạch kinh doanh.

Trương bá tuổi cao, tính tình ổn trọng, không giống người trẻ tuổi chạy thẳng ra viện xem, lão chỉ đứng bên cạnh quầy giới thiệu cho Lục Kiến Vi.

“Người bên hông quải kim đao, khoảng hai mươi tuổi kia là Kim Phá Tiêu thiếu đông gia của Kim Đao thương thành, nghe nói hắn có một hảo bằng hữu là đệ nhất phú hào Giang Nam, gia tài bạc triệu, viện trạch vô cùng xa hoa.”

Mắt Lục Kiến Vi bỗng chốc sáng rỡ, khách điếm chính là cần những vị khách hào hoa xa xỉ như thế này.

Khách nhân hào hoa xa xỉ rốt cuộc cũng cử động.

Một chiếc xe lăn chậm rãi đi tới gần xe.

Mọi người: ???

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-78.html.]

Mặc dù xe lăn kia nạm vàng khảm ngọc, thiết kế tinh xảo, người trên xe lăn phong tư trác tuyệt thì cũng không áp chế được tiếc nuối trong lòng bọn họ.

Đáng tiếc, người nọ sở hữu vô số tài phú nhưng lại đi đứng bất tiện.

Lục Kiến Vi lại không nghĩ như vậy, trong đầu nàng chỉ có tiền, người có tiền cho dù ngồi xe lăn cũng sống tiêu sái hơn tuyệt đại đa số người trong thời đại này.

Chỉ bằng gia tài bạc triệu là có thể đánh bay toàn bộ đồng cảm từ nàng.

Nếu người như thế còn muốn nàng đồng cảm thì chẳng phải Lục Kiến Vi phải đồng cảm hết toàn bộ người trong thiên hạ hay sao?

“Tiểu Khách, người kỳ quái ngươi nói là chỉ hắn?”

Tiểu Khách: “Vừa rồi khi phán đoán cấp bậc, số liệu người này liên tục nhảy nhót.”

“Hiện tại thì sao?”

“Tra ra rồi, là cấp ba.”

Lục Kiến Vi nhướng mày, ánh mắt rơi vào phú hào xe lăn.

Xiêm y bạch nguyệt là từ vân cẩm thượng đẳng chế thành, cổ tay và cổ áo viền chỉ vàng, eo đeo ngọc bội, ngọc kia chỉ nhìn màu sắc liền biết là cực phẩm thanh hoa ngọc, một khối giá trị ngàn lượng.

Một thân người này bằng một tòa trạch viện hào hoa ba tầng.

Hắn ngồi ngay ngắn trên xe lăn, tay cầm ngọc tiêu đặt ngang với hai chân, chậm rãi xuống xe ngựa, ổn định xong mới ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.

Dụng mạo không phải tuấn mỹ kinh người, mặt mày thanh nhuận, làn da tinh tế mơ hồ có chút tái nhợt, sắc môi rất nhạt, vừa nhìn đã biết là ma ốm.

“Yến huynh, đã lâu không gặp.”

Hắn nhìn về phía Yến Phi Tàng, trong mắt mang ý cười, thanh âm sạch sẽ nhã nhuận.

Yến Phi Tàng nhíu mày: “Ngươi không phải đi Quỷ Vụ Lĩnh xin thuốc sao? Không xin được?”

“Chuyện không nên nhắc ngươi lại nhắc là thế nào?” Người hầu của thiếu niên tức giận nói: “Thuốc xin được rồi, nhưng không có tác dụng với công tử, ngươi đừng chọc vào nỗi đau của người khác.”

“A Nại.” Nam tử cười nói: “Yến huynh là đang quan tâm ta.”

“Ta thấy hắn thích sát muối lên vết thương thì đúng hơn.”

“Hắn chẳng qua tính cách có chút kỳ quái, ngươi thông cảm.”

“Vậy được, ta sẽ cố tha thứ cho hắn.”

Yến Phi Tàng: “……”

Chủ tớ các ngươi kẻ xướng người họa chửi ta, thật sự cho rằng ta nghe không hiểu?

“Hừ, ta không chấp bọn trẻ ranh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thiếu niên tức giận đến lại muốn há mồm mắng chửi.

Kim Phá Tiêu cười sang sảng nói: “Các ngươi đừng ồn nữa, chúng ta lâu rồi không gặp, trước tiên vào trong ôn chút chuyện xưa. Yến huynh, đao pháp ngươi có tiến triển gì không?”

Loading...