Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 813
Cập nhật lúc: 2024-10-11 05:36:40
Lượt xem: 39
"Không thể." Lục Kiến Vi đưa cho Bùi Tri một viên thuốc viên: "Đánh thức vị võ giả đang hôn mê ở cách vách kia."
Bùi Tri theo lời nhận lấy.
Tôn Lũy ngay lập tức ra tay, chưởng phong sắc bén đánh về phía Bùi Tri, Bùi Tri tùy tiện phất một cái, cơ thể của võ giả hơi khựng lại, kêu rên phun ra một búng máu, rồi sau đó kinh ngạc thất sắc.
Ngay cả khi hắn không cảm ứng được cấp bậc thực sự của Bùi Tri, cũng có thể cảm nhận được nội lực thâm hậu như uyên tựa hải của đối phương.
Sự khác biệt như trời với đất này đủ để làm hắn run sợ.
Hắn không khỏi cong mình uốn gối, rồi lại cưỡng bách chính mình phải thẳng lưng, trơ mắt nhìn Bùi Tri đi vào phòng, đánh thức người kia.
"Ai? Ai quấy rầy giấc ngủ của lão tử? Cút ra đi!" Giọng nói không kiên nhẫn từ phòng truyền ra.
Ngay sau đó, một vật thể hình người được ném ra, xuyên qua cánh cửa đang mở và đập thẳng vào sân, đúng lúc ngay trước mặt Tôn Lũy.
"Ai u! Đau c.h.ế.t tiểu lão nhân!"
Diện mạo của người nọ trong không lớn tuổi, có một nắm râu dê, ngã ầm trên mặt đất che m.ô.n.g lại oai oái kêu to, còn không quên cẩn thận ôm bình hồ lô rượu ở bên hông, không quan tâm mà quở trách: "Tiểu tử ngươi ra tay quá tàn nhẫn rồi! Cái m.ô.n.g đáng thương của ta!"
Tôn Luỹ: “...”
Đúng là một quãng thời gian tồi tệ mà, khách mới đến ở đều là quái nhân!
Lục Kiến Vi ngại ầm ĩ, cách không điểm á huyệt của Lão Râu Dê.
"Người đã đến đông đủ, có phải Tôn Vũ sư cũng nên trả lời vấn đề của ta rồi không?”
Tôn Luỹ biết được hôm nay không thể khách sáo được nữa, nên ảm đạm cười một tiếng, rồi nói: "Việc này là do một mình ta gây nên, hai bọn họ là do ta ép buộc, muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt, thì cứ nhắm vào một mình ta đây này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-813.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hai bọn họ có sai lầm hay không, không phải ngươi nói là xong.” Sắc mặt Lục Kiến Vi hơi trầm xuống: “Nói đi.”
Tôn Luỹ xiết chặt nắm đấm, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được.
"Thôi cứ để ta nói đi.” Tôn cô nương dịu dàng nói: “Nữ hiệp tỷ tỷ, có thể giải huyệt cho ta trước được không?”
Lục Kiến Vi: "Ta không điểm á huyệt của ngươi, có thể nói chuyện là được.”
“...”
Tôn cô nương bất đắc dĩ, đành phải dùng thân thể cứng đờ kể ra chuyện cũ năm xưa.
Vào một buổi tối mười năm trước, ba giang hồ khách đến trấn nhỏ tá túc, chủ nhà cung cấp dừng chân đã nhiệt tình tiếp đãi tha nhóm.
Ai ngờ một võ giả trong đó lại nhìn trúng cô nương của gia đình này, nảy sinh thú tính, cô nương và người nhà đó liều c.h.ế.t phản kháng, tiếng kêu cứu đã đánh thữ hàng xóm xung quanh, hàng xóm trượng nghĩa chạy tới, ý đồ ngăn cản người nọ tàn bạo, lại bị hai võ giả khác tàn nhẫn sát hại.
Càng về sau, hai võ giả càng g.i.ế.c càng hưng phấn, không hề để tính mệnh bách tính trên trấn vào mắt chút nào, chỉ cầu sảng khoái nhất thời.
Tiếng la khóc của cô nương đó, cộng thêm âm thanh dân trong trấn kêu la thảm thiết, dưới bầu trời đêm tối đen như mực vô cùng thê lương kinh hãi.
Trấn nhỏ không lớn, dân chúng không nhiều lắm, cũng không mất bao lâu, đám võ giả đã g.i.ế.c sạch tất cả mọi người.
Sau khi g.i.ế.c chóc một hồi, số dân trong trấn đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đập đến mức trên phiến đá xanh cũng toàn là máu, bọn hắn mới mất hết cả hứng thu tay lại.
Mà một nhà thu lưu bọn hắn, bao gồm cả cô nương đều đã bị c.ắ.t c.ổ từ lâu.
Nước mắt của Tôn cô nương chảy xuống: "Lúc ấy ta mới bảy tuổi, phải trơ mắt nhìn cha nương c.h.ế.t ở trước mặt mình, nếu không phải bọn hắn g.i.ế.c đến mệt mỏi, chúng ta cũng không sống nổi.”
Lão Râu Dê lăn một vòng rồi bò dậy từ dưới đất, tức giận đến mức đỏ cả mặt lên, há miệng muốn nói gì đó, mới nhớ tới mình bị điểm á huyệt.
Hắn vội vàng nhìn về phía Lục Kiến Vi, chỉ chỉ mình, dáng vẻ cấp bách không thể nhịn.
Lục Kiến Vi cũng tiện tay giải huyệt cho hắn.