Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 819
Cập nhật lúc: 2024-10-11 11:42:44
Lượt xem: 44
Một người khoác áo choàng dài, tiêu sái đi tới, đi theo phía sau là hai người hầu, dáng vẻ đều là mười bảy mười tám tuổi.
"Ánh mắt người hầu của ngươi quá sắc.” Từ Tam Tác tức giận nói: “Ngươi tới làm gì? Ta không muốn cãi nhau với ngươi.”
"Đến chỗ ngươi để tiêu khiển giải buồn thôi.” Người tới có mặt mày sáng sủa phe phẩy quạt lông trong tay, sau phân phó hai cái người hầu: “Các ngươi đắc tội Từ đại sư, cần phải thu dọn phòng cho hắn thật tốt, phải làm cho hắn cao hứng mới coi như thỏa đáng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai người hầu nhỏ cung kính trả lời, sau đó tự động đi quét dọn phòng.
Từ Tam Tác vuốt chòm râu dài: "Thế này còn tạm được. Nhưng mà chỗ này của ta cũng không có gì tốt để tiêu khiển cả.”
"Ai nói không có?” Người tới chuyển hướng sang Lục Kiến Vi và Bùi Tri: “Không phải có hai cái tiểu hữu ở đây rồi sao? Ta không tìm ngươi, tìm bọn họ được chứ?”
Tướng mạo hắn không tầm thường, khí độ phi phàm, biểu lộ bên ngoài là tu vi cấp tám, dung mạo lại dừng lại ở hơn hai mươi tuổi, xem ra là một người vô cùng có thiên phú.
Võ giả tu luyện tới cấp năm là có thể trú nhan, theo nội lực không ngừng tăng lên, thời gian duy trì dung mạo sẽ càng ngày càng dài.
Tuy nói võ giả có thể cảm ứng được số tuổi thật sự của nhau, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Lục Kiến Vi lại khó có thể tính toán được tuổi của người này.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy hắn năm mươi tuổi, nhưng trực giác nói cho nàng, cảm giác của nàng là sai.
Hơn nữa, cấp bậc của hắn không chỉ là cấp tám, nói là chuẩn tông sư cũng không quá mức.
Thật thú vị.
"Ngươi là một lão già, có cái gì để nói với người trẻ tuổi?" Không biết Từ Tam Tác móc ra một miếng vải từ chỗ nào, quét qua bụi bặm trên ghế đu trong viện rồi đặt m.ô.n.g ngồi xuống: “Bọn họ cũng không phải người một đường với ngươi.”
"Ta thấy cũng không nhất định.”
Người kia nhíu mày cười một tiếng: “Hai vị tiểu hữu từ nơi nào đến vậy, sao lại lăn lộn với lão già nghiện rượu này? Ta nhìn các ngươi thần thanh xương tú, đừng để hắn làm ô uế các ngươi, không bằng theo ta đi, theo giúp ta hạ cờ, vẽ tranh, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”
Lục Kiến Vi chắp tay: "Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-819.html.]
"Tiền bối thì không dám nhận, mặc dù ta không nhìn ra tu vi của hai người, nhưng cũng biết được các ngươi tuyệt không phải người phàm tục, tiếng tiền bối này ngược lại chiết sát ta.” Hắn phe phẩy quạt cười yếu ớt: “Gọi ta là Cửu Nghi cư sĩ là được rồi.”
Từ Tam Tác hừ lạnh: "Học đòi văn vẻ.”
"Gần đây nhàm chán, thực sự tìm không thấy người giúp ta đánh cờ.” Cửu Nghi cư sĩ hỏi: “Hai vị tiểu hữu có biết đánh cờ không?”
Lục Kiến Vi: "Ta không biết.”
Bùi Tri còn chưa nói chuyện, đã bị Cửu Nghi đánh gãy: "Quân tử lục nghệ*, nếu ngay cả cái này mà ngươi cũng không biết, thì làm sao lấy được trái tim giai nhân?”
*Quân tử lục nghệ: Sáu khoá học bắt buộc của đàn ông cổ đại, bao gồm lễ, nhạc, b.ắ.n cung, bách nghệ, thư pháp, toán học.
“...”
Lục Kiến Vi nói thẳng: "Muốn làm ta vui lòng không cần kỳ nghệ cao siêu.”
"Vậy ngươi cần cái gì?” Cửu Nghi tò mò.
"Đây là chuyện của ta và hắn, có liên quan gì tới ngươi?”
Cửu Nghi: "Ai nha, mới vừa rồi còn gọi ta là tiền bối, bây giờ lại là “Có liên quan gì tới ngươi”, tiểu hữu này cũng trở mặt quá nhanh.”
"Ha ha ha ha ha, nên như vậy.” Từ Tam Tác vắt chân đung đưa ghế dựa: “Phải có người trị ngươi, để ngươi thấy trời đất không nói tiếng người.”
Cửu Nghi cảm thán một tiếng: "Ta còn không biết tên họ của hai vị tiểu hữu đâu, cái này cũng không đến mức không thể không nói chứ?”
"Lục Kiến Vi.”
"Bùi Tri.”
Cửu Nghi sững sờ, vội nói: "Chẳng lẽ là Lục chưởng quầy của Bát Phương khách điếm và chỉ huy sứ Huyền Kính Tư, Bùi Tri?”
Hai người hầu nhỏ quét dọn phòng không khỏi dừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn tới.