Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 831

Cập nhật lúc: 2024-10-11 11:44:21
Lượt xem: 63

"Những thứ này có thể đổi được mười viên kẹo."

Vốn dĩ kẹo đã đắt tiền, kẹo của nàng lại có một không hai, một viên một văn tiền đã có đủ lương tâm.

Quả nhiên thiếu niên không phản bác lại, mà cầm tiền nói: "Ta không biết kẹo này của ngươi ăn có ngon không, ta phải kiểm tra hàng hóa trước đã."

Lục Kiến Vi nhướng mày: "Ngươi muốn kiểm tra như thế nào?"

"Ngươi cho ta một viên kẹo trước, nếu như ta nếm thử thấy ngon, ta sẽ mua mười viên của ngươi." Thiếu niên bày ra tư thế "ngươi không đồng ý ta sẽ không mua".

Lục Kiến Vi: "Vậy thì thôi đi."

"Làm sao có thể thôi được chứ?" Thiếu niên có chút nóng nảy: "Nếu ta nếm thấy ngon ta sẽ thật sự mua của người!"

"Dịch Đại Trụ!" Một tiếng quát mắng phẫn nộ truyền từ xa đến gần: "Ngươi lại làm loạn! Mau lăn về đây cho lão tử!"

Một cây chổi khổng lồ bay thẳng tắp về phía này, thiếu niên nhanh nhẹn né tránh, bất mãn nói: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là 'Đại Trụ', đừng gọi ta là 'Đại Trụ'!"

Dịch Bách Kha cầm chổi cười lạnh: "Thèm ăn còn cần lý do?"

"Không phải ta thèm ăn, là Hổ Tử muốn ăn, hắn năn nỉ ta đi mua cho hắn! Ngươi nhìn xem, hắn sắp sửa chảy nước miếng đầy đất rồi kìa!"

Thiếu niên né tránh sự công kích của cây chổi giống như con thỏ, nhưng mà người hắn đang đối mặt chính là trưởng bối "Tâm Tạng", đối phương làm một động tác giả, quất thẳng tắp rồi phía đầu hắn, hắn theo bản năng nhảy ra sau lưng Lục Kiến Vi tìm kiếm sự che chở.

Cái chổi lao về phía mặt Lục Kiến Vi, nhưng bị một bàn tay nhẹ nhàng ngăn lại.

Nội lực của Bùi Tri quấn lấy cán chổi, trong nháy mắt nó đã chia năm xẻ bảy, một cây chổi tốt cứ như vậy biến thành phế phẩm.

Nội lực thông qua cái chổi đánh vào cánh tay của Dịch Bách Kha, hắn không khỏi lùi lại vài bước, ánh mắt lộ ra kinh ngạc.

Trước mắt người này rõ ràng chỉ mới khoảng ba mươi tuổi, lại có nội lực thâm hậu như vậy.

Mà nữ tử đứng bên cạnh hắn, vốn dĩ tưởng rằng chỉ là một người bình thường, hiện giờ xem ra, tất nhiên cũng không giống bình thường.

Nhưng tu vi của nàng, thật sự khiến người ta nhìn không thấu.

Hắn chưa bao giờ nghe nói đến công phu liễm tức cao thâm như thế.

Dịch Bách Kha ném cái chổi xuống, chỉ vào thiếu niên: "Dịch Đại Trụ, ngươi đi ra cho ta, ta bảo đảm sẽ không đánh c.h.ế.t ngươi."

"Ta cứ không ra đó, dù sao ngươi cũng đánh không lại." Thiếu niên ló đầu ra, làm một cái mặt quỷ với hắn, sau đó quay sang Lục Kiến Vi cười hì hì nói: "Ta biết các ngươi đến đây vì muốn làm gì, chỉ cần ngươi đưa cho ta mười viên kẹo, ta sẽ trả lời một câu hỏi của ngươi."

Lục Kiến Vi: "Không được rồi."

"Vì sao?"

"Cha của ngươi sẽ không vui."

"Hắn không đánh lại ngươi."

"Cha ngươi đánh không lại, gia gia của ngươi thì sao? Thái gia gia của ngươi thì sao?"

Dịch Đại Trụ: "..."

"Hóa ra thực sự có Võ Vương cấp chín à." Lục Kiến Vi đưa một viên đường cho hắn xem như khen thưởng: "Bạch Vân Thôn, hẳn là còn có không ít ‘tổ tông’ đúng không?"

Dịch Bách Kha thu hồi sự khinh thường, có thể nhẹ nhàng bâng quơ đề cập đến Võ Vương cấp chín, có thể thấy được người này tự tin đến mức nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-831.html.]

Trừ Từ đại sư, ba người khác đều biết công phu liễm tức, đồng nghĩa với việc rất có thể bọn họ xuất thân từ tông môn lánh đời.

Mặc dù Bạch Vân Thôn tị thế, nhưng cũng không bài xích đối với những người cùng xuất thân từ tông môn lánh đời.

Hắn trừng mắt liếc nhìn Dịch Đại Trụ một cái, sau đó hỏi: "Ba vị là người đến từ đâu?"

Giữa các tông môn lánh đời cũng có quan hệ, vì vậy hắn cần phải xác định thân phận.

Lục Kiến Vi và Bùi Tri không nói chuyện, ngược lại Mai Cửu Nghi nói thẳng: "Tại hạ Mai Cửu Nghi, nhân sĩ Định Châu."

"Định Châu..." Trong lòng Dịch Bách Kha suy nghĩ: "Ngươi là truyền nhân của Mai Thị sao?"

"Làm phiền rồi." Mai Cửu Nghi chắp tay.

Dịch Bách Kha lại nhìn về phía Lục Kiến Vi và Bùi Tri, hỏi: "Các ngươi thì sao?"

"Tại hạ Lục Kiến Vi, nhân sĩ Phong Châu."

"Tại hạ Bùi Tri, nhân sĩ kinh thành."

Dịch Bách Kha nhíu mày, chưa từng nghe nói hai nơi này có tông môn lánh đời nào, cũng không có ấn tượng với họ của bọn họ.

"Đừng dong dong dài dài nữa, nếu như ngươi đã biết tên thư thợ thối này, vậy cứ dứt khoát cho chúng ta đi vào thôi? Bạch Vân Thôn cũng không phải không thể cho người vào." Từ Tam Tác liếc mắt nhìn hắn: "Hay là nói ngươi luyến tiếc số rượu đó?"

Dịch Bách Kha dở khóc dở cười, đành phải nói: "Vậy vào đi."

Am hiểu công phu liễm tức, ngay cả khi đó không phải là người của tông môn lánh đời, tất nhiên cũng sẽ có quan hệ chặt chẽ với tông môn lánh đời, không thể coi là người ngoài.

"Còn mấy món đồ ăn vặt này thì sao?" Dịch Đại Trụ đột nhiên lên tiếng, gương mặt đầy chờ mong.

Dịch Bách Kha đang định quở trách thì Lục Kiến Vi đã nói: "Hãy coi đây là quà gặp mặt ta tặng cho bọn nhỏ, vẫn mong Dịch Võ Vương vui lòng nhận cho."

"Thật tốt quá!" Dịch Đại Trụ duỗi tay nhận lấy tấm khăn: "Hổ Tử và những người khác cuối cùng cũng không phải chảy nước miếng nữa! Cảm ơn Lục tỷ tỷ!"

Dịch Bách Kha: "..."

Thằng nhóc xui xẻo này!

Bạch Vân Thôn không khác gì một thôn làng bình thường, nông trại chỉnh tề ngay ngắn, trên đồng ruộng có nam nữ vất vả canh tác, điều duy nhất khác biệt chính là, mỗi khi bọn họ vung vẩy nông cụ đều mang theo quy luật vận chuyển độc đáo nào đó.

Không chỉ trồng đất, mà còn luyện võ.

Lục Kiến Vi cảm thấy khá mới lạ, tông môn lánh đời tự cấp tự túc, rất ít giao du với thế giới bên ngoài, vậy thì việc cưới gả thì nên làm thế nào?

Cũng không thể kết hôn cận huyết đúng không?

Chẳng lẽ nói sẽ có cuộc liên hôn giữa các tông môn lánh đời sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng dù vậy, với số dân cư thưa thớt của bọn họ, sau mười đời liên tục, giữa các tông môn lánh đời cũng sẽ biến thành họ hàng gần của nhau đúng không?

"Lục chưởng đang quầy suy nghĩ cái gì?" Mai Cửu Nghi đột nhiên ghé sát vào.

Lục Kiến Vi thẳng thừng nói: "Mai Thị và Dịch Thị có từng liên hôn lần nào chưa?"

Mai Cửu Nghi: "..."

Dịch Bách Kha: "..."

"Khó trả lời lắm sao?" Lục Kiến Vi nói: "Ta nghĩ hẳn là có."

Loading...