Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 846
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:26:50
Lượt xem: 31
“Chờ một lát.” Lục Kiến Vi trên giấy lả tả viết xuống sơ hở: “Sau khi xem xong lại tiếp tục.”
Hán tử cúi đầu nhìn, chỉ cảm thấy mấy lời ít ỏi trên giấy thoáng như một lưỡi d.a.o sắc bén, thẳng tắp c.h.é.m cái chắn lộn xộn đã lâu của hắn, tiếng nổ vang vỡ vụn hoàn toàn che lấp tiếng khe khẽ nói nhỏ xung quanh.
Thần!
Thật sự thần!
Chỉ vài hàng chữ đã vạch trần được đạo lý mà nhiều năm qua hắn không hiểu, hắn như đạt được bảo bối cúi người thật sâu với Lục Kiến Vi, chân thành nói: “Mấy thứ này đều tặng cho ngài.”
Chỉ ba món là làm nhục một cao nhân như vậy.
Lục Kiến Vi không có lý do gì mà phải từ chối, nàng có thể cảm giác được chỉ cần một chút cơ hội thì người này có thể lên cấp.
Nàng nhìn về phía Bùi Tri, Bùi Tri hiểu ý gật đầu.
Hai người lại tiếp tục chiến đấu.
Lúc này đây còn mạnh mẽ hơn so với vừa nãy, rìu lớn của hán tử cũng vung lên càng thêm lưu loát xinh đẹp.
Thôn dân vây xem để cảm thấy ngạc nhiên.
“Vừa rồi trên giấy viết cái gì?”
“Hắn thật sự lên cấp.”
“Ta có dự cảm, hắn sắp đột phá.”
Bùi Tri không do dự nữa, ánh đao như cây tùng chặt chẽ vây hắn lại, ăn mòn nội lực của hắn, uy áp che trời lấp đất.
“Bang.”
Hình như có tiếng rào chắn vỡ vụn vang lên bên tai.
Khí thế toàn thân của hán tử đột nhiên tăng lên, vậy mà đột phá đến cấp bảy!
Tiếng thán phục vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Các thôn dân nhìn về phía Lục Kiến Vi, nàng đã không còn là một võ giả “bán hàng” tầm thường nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-846.html.]
Hán tử vội vàng bỏ lại một câu “Ta đi bế quan”, lập tức lắc mình rời đi.
Nhờ vào trận chiến đấu này, trước “hàng vỉa hè” càng thêm náo nhiệt, người đến cầu chỉ dạy nối liền không dứt.
Thôn này chỉ lớn như vậy, tin tức rất nhanh đã truyền tới tiểu viện của Dịch gia.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lục tiểu hữu thật đúng là một quái tài.” Từ Tam Tác ôm hồ lô rượu than thở nói: “Người trẻ tuổi bây giờ thực sự không tầm thường.”
Dịch Bách Kha khó hiểu: “Rốt cuộc nàng là do nhà ai bồi dưỡng ra? Tuổi mới lớn như vậy, võ đạo đã đi tới đỉnh.”
“Ngươi xem thường nàng.” Mai Cửu Nghi nói: “Không chỉ có võ đạo, y thuật và cổ thuật của nàng đều rất xuất sắc.”
“Nói giỡn à?” Dịch Bách Kha không tin.
Mai Cửu Nghi phe phẩy quạt lông: “Mai mỗ cũng không nói bậy.”
“Bách Kha, ngoài trời có trời cao hơn, ngoài người có người cao hơn.” Dịch Lão thấm thía nói: “Chúng ta đúng thật là đã trốn rất lâu rồi, cũng không biết nhân tài xuất hiện lớp lớp ở thế giới bên ngoài.”
Dịch Bách Kha không phục: “Người bên ngoài đều bị những thứ khác làm hoa mắt, làm sao còn có tâm hồn trong sáng để nghiên cứu võ đạo?”
“Nhưng đóng cửa không ra cũng là không thể.” Từ Tam Tác rung đùi đắc ý nói: “Lục tiểu hữu chỉ dạy vài câu, là có thể khiến người ta đột phá tại chỗ, ngươi không phục không được.”
Dịch Bách Kha không còn lời nào để nói.
“Nhưng mà nàng làm những chuyện này khiến tiểu lão nhân thật sự đoán không ra nàng muốn làm gì.” Từ Tam Tác không hiểu: “Những thứ rách nát kia có giá trị gì?”
Mai Cửu Nghi: “Những việc mà Lục chưởng quầy làm luôn khiến người khác kinh ngạc, nếu ngươi từng xem thoại bản giang hồ về nàng thì sẽ biết nàng cũng chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt.”
“Thật sao?” Từ Tam Tác vuốt vuốt râu dê: “Vậy ngươi có thể đoán ra nàng đổi lấy cành khô lá rụng để làm gì?”
Mai Cửu Nghi lắc đầu: “Không biết.”
Chuyện càng làm hắn nghĩ không ra thì sẽ càng khiến hắn cảm thấy hưng phấn.
Nơi ở của Lục chưởng quầy quả nhiên vô cùng náo nhiệt.
Liên tục bày hàng vỉa hè ba ngày, Lục Kiến Vi thu hoạch được rất nhiều, các thôn dân còn kích động so với nàng.
Chỉ ngắn ngủn ba ngày, tổng cộng có năm người lên cấp tại hàng vỉa hè, còn về lĩnh ngộ chiêu thức võ kỹ mới thì càng nhiều.
Hàng vỉa hè của Lục Kiến Vi ở Bạch Vân Thôn đã thành một nơi yêu thích.