Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 862
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:27:14
Lượt xem: 39
Hách Liên Tuyết gật đầu hỏi: "Chưởng quầy bận sao? A Lặc Thư đưa cho ta một bức thư, gửi cho chưởng quầy."
"Hay là đợi đến lúc ăn cơm đi." Nhạc Thù đề nghị.
"Cũng được." Hách Liên Tuyết gật đầu, lại hỏi: "Trong khách điếm còn việc gì không?"
Mọi người lắc đầu.
Khách điếm đã nhận không ít tiểu nhị, bây giờ bọn họ chỉ cần phụ trách việc của chủ viện, vốn không có mấy việc vặt.
Củi là Yến Phi Tàng chẻ, cơm do Tiết Quan Hà làm, sân do Nhạc Thù quét, nhà do Vân Huệ và Trương bá dọn dẹp, chuồng ngựa do Lương Thượng Quân dọn dẹp, Hách Liên Tuyết đúng là không có việc gì để làm.
Tiết Quan Hà nghĩ cách cho nàng: "Hách Liên cô nương, ngươi cứ xem mình là chân chạy vặt, chỗ nào cần thì làm cái đó."
"Vậy cũng được." Hách Liên Tuyết vui vẻ đồng ý.
Trước đó ở khách điếm nàng đã học hết công việc, làm gì cũng được.
Đến thời gian ăn tối, nhóm tiểu nhị tập trung về chủ viện.
Ứng Vô Miên đã ở đó.
Trước đó hắn khiêu chiến Yến Phi Tàng, thế chấp hết tất cả tài sản của mình, sau khi thua thì nói được làm được, bây giờ trên người không có đồng nào.
Hắn không thuê nổi phòng khách điếm, cũng không trả nổi tiền cơm, chỉ có thể mặt dày đến đây ăn cơm chùa, hết ăn cơm chùa còn phải ở ké chùa.
Lục Kiến Vi không để ý, chỉ cần chịu làm việc, tất cả đều bàn bạc được.
Trương bá nói Ứng Vô Miên rất có thiên phú, múa cuốc không thua gì múa kiếm.
Sau khi ăn xong, Hách Liên Tuyết giao thư cho Lục Kiến Vi.
Trong thơ chỉ có vài câu cảm ơn, còn mời Lục Kiến Vi lúc rảnh đến Điền Châu làm khách.
Còn lại là một bài thơ tiễn biệt, nói về cảm giác sau khi nàng đến Đạt Đạt thành, nhẹ nhàng vui vẻ.
Lục Kiến Vi không biết đánh giá cũng không biết thưởng thức, quét mắt nhìn một lượt, đúng là rất cảm động, chỉ là quá dài dòng, rất không thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-862.html.]
Lúc nàng đến Đạt Đạt thành chưa từng thấy liễu rủ chứ đừng nói đến việc bẻ liễu đưa tiễn.
Nàng cất thư, hỏi: "Trên đường có gặp phiền phức không?"
"Không có gì phiền phức, ta đều xử lý được." Hách Liên Tuyết ra ngoài độc hành hai tháng, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, cả người cũng sáng sủa hơn: "Dù gì ta cũng là tiểu nhị của Bát Phương Khách điếm, sao có thể làm mất mặt khách điếm."
Mắt Lục Kiến Vi chứa ý cười: "Trên đường vất vả rồi, ngươi nghỉ ngơi mấy ngày đi."
"Được." Hách Liên Tuyết gật đầu: "Nghe nói Thượng Quan muội muội đang ở đây, ta đi thăm nàng."
"Đi đi."
Sắc trời dần tối, Lục Kiến Vi định trở về phòng, đằng sau bỗng có người gọi: "Lục Chưởng Quầy."
Là Ứng Vô Miên.
Từ khi Ứng Vô Miên đến khách điếm, Lục Kiến Vi cũng chưa từng gặp mặt nói chuyện với hắn, Ứng Vô Miên cũng không chủ động bắt chuyện.
Lục Kiến Vi xoay người: "Có chuyện gì?"
"Ngài muốn đứng đầu giang hồ không?"
Câu hỏi này có ý xúc phạm, vẻ mặt Lục Kiến Vi lạnh nhạt, không trả lời.
"Từ khi Bát Phương Khách điếm xuất hiện đã lập quy định, ngài thành lập hiệp hội hỗ trợ giang hồ cũng là để thanh lọc giang hồ, ngài muốn thành lập một trật tự mới trên giang hồ, đúng không?"
Lục Kiến Vi hỏi: "Mai Cửu Nghi muốn ngươi nói những câu này, khiến ngươi rục rịch?"
Ứng Vô Miên ngẩn ra, bỗng chắp tay: "Không chuyện gì giấu được Lục Chưởng Quầy, chỉ là ta không có hứng thú với vị trí minh chủ."
"Ngươi muốn nói gì?"
"Nếu như Lục Chưởng Quầy có lòng thay đổi thế giới, ta nguyện cống hiến sức lực cho ngài."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi yên lặng một lát, không khỏi cười nói: "Mai Cửu Nghi nói với ngươi, bây giờ ngươi đồng ý cuốc đất là vì nản lòng thoái chí, muốn thay đổi hiện trạng võ lâm thì tự ngươi phải leo lên vị trí minh chủ mới được. Hắn còn nói với Yến Phi Tàng, nói ta có chí thay đổi giang hồ, nếu muốn giúp ta thì phải cần được người người ủng hộ."
"Ngài làm những chuyện này không phải để thanh trừ giang hồ?"
"Ngươi nói đúng, nhưng mà ngươi lựa chọn cuộc sống như thế nào, không liên quan đến ta." Lục Kiến Vi không cười nữa: "Ngươi không cần hỏi ta."