Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-10-04 19:50:17
Lượt xem: 70
Nàng quả thực yêu tiền, nhưng là do nàng thật sự tìm không thấy tàng bảo đồ a.
Ôn Trứ Chi: “Lục chưởng quầy rộng rãi.”
“Ôn công tử quá khen.” Lục Kiến Vi khẽ cong mắt cười: “Chỉ cần chư vị tuân thủ quy củ khách điếm, hết thảy đều dễ nói chuyện.”
Ngoài viện chợt truyền đến một tiếng hô to.
“Khẩu khí thật lớn!”
Nội lực như nước sông chảy ngược, mãnh liệt đánh úp về phía Lục Kiến Vi.
Võ sư cấp sáu vừa xuất hiện đã ra sát chiêu!
Uy thế dũng mãnh ngăn cản võ giả cấp thấp, chuẩn xác đánh vào mặt Lục Kiến Vi.
Yến Phi Tàng cũng là cấp sáu, theo bản năng tiến lên ngăn trở, sau lưng lại vô cớ lạnh cả người, một luồng nội lực như lưỡi rắn băng lãnh kiên cố quấn chặt hắn.
Không hổ là võ sư cấp sáu, người nọ xuất hiện không một tiếng động, chúng nhân không kịp đề phòng!
Hai mặt giáp công phải ngăn cản như thế nào?
“Chưởng quầy!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lục tỷ tỷ!”
Tiết Quan Hà và Nhạc Thù cấp bậc quá thấp đã bị uy thế áp đảo trên mặt đất, chỉ còn lại võ giả cấp bốn có thể hơi hơi cử động.
Trương bá hộ chủ còn có thể hiểu được, nhưng Ngụy Liễu lại liều mạng chống cự uy áp cấp sáu, di chuyển thân người đến gần muốn cứu Lục Kiến Vi.
Nội lực mạnh mẽ không thể chống đỡ sắp chạm vào mi nàng.
Lục Kiến Vi lại khẽ cười một tiếng.
“Cuồng đồ vô lễ từ đâu tới?”
Nàng vừa cất giọng, nội lực đột nhiên tiêu tán như bị một bàn tay vô hình nhẹ nhàng chưởng ra, uy thế cấp sáu nháy mắt hóa hư không.
“Tại sao lại không thấy nữa?”
Yến Phi Tàng chuẩn bị đón kình địch lại phát hiện nội lực đối thủ đột nhiên biến mất.
Mọi người: “……”
Ngươi rốt cuộc đang chờ mong cái gì?
“Sư phụ, người không sao chứ?!” Tiết Quan Hà lập tức bò dậy, sợ tới mức buột miệng gọi “Sư phụ”.
Lục Kiến Vi cười lắc đầu, vỗ vai hắn.
“Ngoan, đi dọn chén đũa.”
“Nhưng……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-89.html.]
“Đừng lo lắng, có ta ở đây.”
Thấy nàng điềm tĩnh như không, lo lắng của Tiết Quan Hà cũng biến mất, cái gì cũng không hỏi mà nghe lệnh đi thu dọn bàn ăn.
Hành động này tuyệt đối là đang khinh thường kẻ đánh lén ngoài viện.
Bọn hắn lần nữa khởi xướng công kích, hai luồng nội lực mạnh lẽ cùng đánh về phía Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi không d.a.o động, thậm chí còn tự rót cho mình một chén trà nhỏ.
Nội lực lần nữa biệt tăm biệt tích.
“Tiểu Khách, giá trị phòng ngự tiêu hao bao nhiêu?”
“Hai lần cộng lại 4328 điểm.”
Lục Kiến Vi siết chặt chung trà.
Tốt lắm.
Tiền nàng tổn thất đều phải moi sạch từ trên người bọn chuột nhắt này.
Kim Phá Tiêu sắc mặt hoảng hốt, không nhịn được hỏi: “Lục chưởng quầy, xin hỏi ngài năm nay bao nhiêu tuổi?”
Hắn có lý do hoài nghi đây là một lão tiền bối trẻ mãi không già!
Lục Kiến Vi liếc hắn: “Ngươi lễ phép sao?”
Kim Phá Tiêu: “……”
“Lục chưởng quầy tuổi còn trẻ đã có tạo nghệ thế này, Ôn mỗ bội phục.” Ôn Trứ Chi di chuyển xe lăn: “Ngài muốn xử trí bọn chuột nhắt ngoài cửa như thế nào?”
Nói chuyện êm tai như vậy, chẳng trách Ôn Trứ Chi là phú hào.
Lục Kiến Vi ung dung ngồi thưởng trà.
“Chỉ là con kiến hôi đánh lén, đối phó bọn hắn còn sợ bẩn tay ta.”
Hai người ngoài viện: “……”
Lúc thì bọn chuột nhắt lúc thì con kiến hôi, thật sự cho rằng bọn hắn không tồn tại?
Nếu chưởng quầy khách điếm khó đối phó như vậy, bọn hắn sẽ g.i.ế.c tên què kia trợ hứng.
Một phế vật cấp ba cũng dám mắng bọn họ, mơ tưởng đến tàng bảo đồ?
Ôn Trứ Chi trên mặt hiện lên ý cười.
“Lục chưởng quầy, làm phiền rồi.”
Lục Kiến Vi nhất thời phản ứng lại, tên nhãi này mắng người chỉ là vì muốn thăm dò lời hứa bảo hộ của nàng.
Đúng là xảo quyệt!
Giá trị đạo cụ phòng ngự rớt liên tục, tiền trong tài khoản không ngừng thất thoát, Lục Kiến Vi vô cùng đau lòng.
Đáng tiếc đạo cụ chỉ áp dụng trong phạm vi khách điếm, hai tên kia trốn bên ngoài, cho dù hiện tại nàng có nâng cấp đạo cụ công kích cũng không thể đả thương được bọn chúng.