Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Kiếm Cơm Nuôi Chồng - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-11-01 22:33:06
Lượt xem: 122
Nghe thấy tiếng nói kia, mọi người trong sân đều ngơ ngẩn, đồng loạt quay người nhìn ra ngoài cổng.
Chỉ nháy mắt, một nữ nhân xinh đẹp yểu điệu mặc quần áo hồng nhạt đã xuất hiện ở ngoài cổng. Nàng kia tầm khoảng 25 26 tuổi, dáng người cân xứng tinh tế, khuôn mặt xinh đẹp sở sở, mọi hành động đều lả lướt yểu điệu, tuy dung mạo không phải nhất đẳng nhưng đôi mắt phượng thon dài, như liếc như yêu khiến nàng ta có một nét phong tình riêng biệt.
Nàng ta mới đến ngoài cửa, Hoắc Trung Khê cùng Bản Ngã Sơ Tâm đều tiến lên trước một bước, thành tư thế bảo vệ thê tử mình đang đứng đằng sau. Động tác của hai nam nhân kia nàng ta ghi trong mắt, nhưng không thèm để ý, tròng mắt lướt qua, cười duyên nói: “Ôi, Sơ lang, chàng khiến ta tìm chàng vất vả như vậy, thì ra là tránh ở chỗ Hoắc ca ca, thảo nào ta tìm mãi không thấy chàng đâu.”
Sơ lang? Thẩm Hi suýt cười phun, từ này nghe ra có vẻ mang nghĩa đen tối quá, chỉ kém từ ‘sơ ca’ (gà giò) một chữ, Phong Triền Nguyệt này đúng là một nhân tài. Nếu Bản Ngã Sơ Tâm mà biết Sơ lang có nghĩa này, chắc đánh c.h.ế.t cũng không muốn nhận danh xưng này.
Hoắc Trung Khê cùng Bản Ngã Sơ Tâm lại không thoải mái như Thẩm Hi, hai người toàn thân căng thẳng, thoạt nhìn rất phòng bị. Hoắc Trung Khê không nói gì, Bản Ngã Sơ Tâm nhìn Phong Triền Nguyệt, cười khổ: “Nàng còn tìm ta làm gì nữa? Còn có gì giữa chúng ta sao?”
“Sơ lang, chàng nói ta không có việc gì để tìm chàng sao? Hôm đó chàng cầu hôn ta, ta còn chưa trả lời mà chàng đã bỏ đi rồi. Ta tìm chàng để trả lời thôi.” Phong Triền Nguyệt vừa nói vừa đi vào trong sân, nhưng còn cách họ khoảng 10 bước chân đã dừng lại, không đi tiếp nữa.
Bản Ngã Sơ Tâm che chở Đường Thi lùi lại 2 bước, gượng cười: “Sự im lặng của nàng không phải là câu trả lời sao? Nhiều năm như vậy ta bị cự tuyệt bao nhiêu lần như thế, ta đã quen rồi.” Nghe Bản Ngã Sơ Tâm nói đến chuyện trước kia, Phong Triền Nguyệt im lặng một lát, nhưng lập tức lại cười khanh khách: “Sơ lang, chàng nói vậy là không đúng rồi. Ta chỉ im lặng chứ không từ chối hay đồng ý. Nếu trong lòng ta không có chàng, nhiều năm như vậy sao ta lại theo chàng không rời chứ?”
Nàng ta nói dễ nghe, Bản Ngã Sơ Tâm lại không động tĩnh gì, hắn nhàn nhạt nói: “Bây giờ nói những lời này để làm gì? Ta đã cưới vợ sinh con, chuyện cũ đã qua thì để nó qua đi, ta không muốn nhắc lại.”
Phong Triền Nguyệt đưa tay lên vén tóc mai, hai cái vòng ngọc trên cổ tay theo động tác của nàng ta mà chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng giòn giã, Bản Ngã Sơ Tâm nhìn chằm chằm đôi vòng ngọc kia, ánh mắt phức tạp. Phong Triền Nguyệt lại vươn tay vuốt ve đôi vòng ngọc kia, một đôi vòng ngọc màu khói nhạt nổi bật trên cổ tay trắng nõn, trông rất bắt mắt. Nàng ta tươi cười bảo Bản Ngã Sơ Tâm: “Sơ lang, chàng còn nhớ khi tặng đôi vòng này cho ta chàng đã nói gì không?”
Bản Ngã Sơ Tâm nhìn đôi vòng, thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ta chưa từng quên, nhưng ta thật không ngờ ở quãng đời còn lại ta lại có thể trông thấy nàng đeo nó lên.” Phong Triền Nguyệt cúi đầu cười, đường cổ duyên dáng như một con thiên nga cao ngạo: “Ta đeo nó lên, chính là thê tử của Bản Ngã Sơ Tâm chàng, chàng có nên dẫn ta đi đến trước mộ mẫu thân quỳ bái không?” Từ đầu đến cuối nàng ta đều không liếc mắt nhìn Đường Thi một cái, như nàng căn bản không xem Đường Thi trong mắt, không đáng nhắc đến.
Đường Thi đứng sau lưng Bản Ngã Sơ Tâm, không nhúc nhích một chút, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước, dường như nàng cũng không để tâm đến những lời Phong Triền Nguyệt nói.
Bản Ngã Sơ Tâm nhìn Phong Triền Nguyệt, ánh mắt đen tối không rõ, nhưng tay hắn vẫn nắm chặt lấy cổ tay Đường Thi, nói với Phong Triền Nguyệt: “Ta đã có thê tử, nàng không cần ép ta nữa. Nhiều năm như vậy, nàng đi đâu ta theo đó, ta quá mệt mỏi. Ta chỉ là một người nam nhân bình thường, ta cũng muốn một cuộc sống phu thê hòa thuận, cử án tề mi an ổn đến cuối đời.”
Phong Triền Nguyệt nghe được lời nói cự tuyệt của hắn, trên mặt vẫn không có vẻ giận dữ, chỉ mỉm cười như cũ: “Sơ lang, chàng nói tuyệt tình vậy, thật khiến người thương tâm. Ngoan, không cần lại cáu kỉnh, qua đây, chúng ta trở về đi, trở về rồi chúng ta thành thân.” Khi nói những lời này, trên mặt Phong Triền Nguyệt vẫn là nụ cười hoàn mĩ vô khuyết, như một thê tử đang dỗ dành trượng phu ham chơi không trở về nhà mà thôi.
Bản Ngã Sơ Tâm không nói gì, nắm chặt lấy tay Đường Thi, nhưng cái tay kia vẫn run nhè nhẹ, không có ai biết hắn đang mâu thuẫn uất hận thế nào, nhưng Đường Thi cảm nhận được, nàng nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu nói: “Tướng công, chúng ta đi xem Tiểu Nghênh đi, thằng bé lâu rồi không gặp cha, chắc nhớ chàng lắm.” Nói xong, nàng không thèm liếc Phong Triền Nguyệt một cái, cầm tay Bản Ngã Sơ Tâm đi vào trong phòng. Thấy hai người nắm tay nhau đi vào phòng, còn có bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của Bản Ngã Sơ Tâm, Phong Triền Nguyệt rốt cuộc không cười nổi nữa, nàng ta nhấc tay lên, một tia sáng đỏ b.ắ.n đến sau lưng Đường Thi.
Hoắc Trung Khê đưa tay sát qua đầu Thẩm Hi, nàng mới cảm thấy trên tóc nhẹ đi một chút, đã thấy một vật màu đen đánh thẳng vào vệt đỏ kia, hai thứ đồ đều mất quỹ đạo, rơi xuống đất. Thẩm Hi nhìn lại, thì ra là một cây kim xuyên sợi chỉ đỏ cùng cây trâm gỗ mun mà Hoắc Trung Khê đẽo cho nàng. Cùng lúc vệt đỏ kia rơi xuống, Bản Ngã Sơ Tâm đã ôm lấy Đường Thi tránh khỏi chỗ đó, hai người nhanh chóng đi vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.
Phong Triền Nguyệt oán hận nhìn cửa phòng, hừ lạnh một tiếng, xoay đầu nhìn hai phu thê Thẩm Hi. Nàng mới quay đầu lại, trên mặt đã có nụ cười ngọt ngào như trước, nàng ta liếc mắt đưa tình nhìn Hoắc Trung Khê, nũng nịu nói: “Hoắc ca ca, lâu rồi không gặp, huynh vẫn luôn thô lỗ với ta như vậy.” Giọng điệu kia mềm mại điệu đà như đến nhũn cả ra, suýt nữa khiến Thẩm Hi nổi cả da gà, nữ nhân này lưỡi bị vẹo hay gì mà nói không có âm điệu nào ra hồn.
Hoắc Trung Khê không thèm để ý, lạnh lùng nói: “Biết ta thô lỗ thế là được rồi, cửa ở sau lưng ngươi, mau cút khỏi đây đi.”
Phong Triền Nguyệt vẫn không đổi sắc mặt, cười tươi như hoa: “Hoắc ca ca, người ta mới từ xa đến, huynh không nhiệt tình đón khách thì thôi, lại còn đuổi người ta nữa. Người ta đi đường nhiều ngày như vậy, vừa mệt vừa khát, Hoắc ca ca không mời ta đi vào nhà uống chén nước sao?”
Hoắc Trung Khê cười lạnh, quay đầu lại bảo Thẩm Hi: “Nương tử, nàng đi vào nhà trước đi.” Thẩm Hi biết hắn muốn đòi lại món nợ khi ở bãi biển, vội trở về phòng, đóng cửa lại rồi nhòm từ khe cửa ra xem tình hình ngoài sân.
Thấy thê tử đã an toàn, Hoắc Trung Khê không nhiều lời, rút soạt kiếm ra, nói: “5 năm trước ngươi đến Trung Nhạc g.i.ế.c người, ta ngăn ngươi ở trên biển, ngươi lại ra ta muốn g.i.ế.c hại một ngư phụ cõng đứa bé ở bên bờ biển, ngươi có nhớ việc này không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-ta-kiem-com-nuoi-chong/chuong-89.html.]
Phong Triền Nguyệt nghĩ nghĩ, nhớ ra chuyện cũ nhưng khó hiểu: “Thì sao nào?”
Hoắc Trung Khê lạnh lùng nói: “Đó là thê tử và con trai của ta.”
“Hả?”
Phong Triền Nguyệt ngạc nhiên, nàng không thể ngờ được rằng một roi tùy tay hôm đó bây giờ lại suýt nữa g.i.ế.c c.h.ế.t thê nhi Hoắc Trung Khê, thấy hắn đã rút kiếm, nàng ta cũng tháo chiếc roi quấn bên hông ra, đôi mắt nhìn chằm chằm đối thủ, trên mặt vẫn mang tươi cười: “Hoắc ca ca, người ta lúc đó chỉ là không biết nên đánh bừa mà thôi, muội muội bồi tội là được mà, chúng ta mới vừa thấy mặt, đừng nê binh đao tương hướng vậy chứ?”
Câu trả lời của Hoắc Trung Khê là vung kiếm ra chiêu.
Võ công hắn cao hơn Phong Triền Nguyệt, dù nàng ta có phòng thủ kín kẽ đến đâu thì kiếm của hắn vẫn tìm được sơ hở để ra chiêu. Thẩm Hi không biết võ nhưng ngày nào cũng được xem Hoắc Trung Khê luyện võ, đợt trước còn được tận mắt chứng kiến nhiều cuộc luận võ của 3 Võ thần, nên dù không hiểu võ nhưng vẫn nhìn ra được bên nào chiếm ưu thế hơn.
Có lẽ Phong Triền Nguyệt cũng nhận ra mình đang rơi vào thế yếu nên tìm thời cơ nhảy ra khỏi vòng chiến, hơi thở hổn hển nói: “Hoắc ca ca, huynh nhiệt tình như vậy, người ta sao nhận được, muội muội ta đường xa đến đây nên giờ mệt mỏi, đợi ta nghỉ ngơi lại sức rồi lại cùng huynh đánh.”
Hoắc Trung Khê không đuổi theo, cầm kiếm đứng trên từng gỗ nhìn về hướng nàng ta biến mất, một lúc sau mới thu kiếm, đi vào nhà.
Thẩm Hi vội mở cửa ra đón hắn, Hoắc Trung Khê nhăn mày hỏi nàng: “Không thể g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta trước mặt Bản Ngã Sơ Tâm được.”
Giết nàng ta?
Thẩm Hi bị hai chữ này dọa giật mình, trong nhận thức của nàng, việc trả thù chỉ là đánh nàng ta một trận là được, căn bản không cần dính dáng đến mạng người, việc này không trách nàng nhân từ hay mềm yếu, ở xã hội đời sau người nào cũng được giáo dục mạng người đáng quý, rất ít có chuyện g.i.ế.c người hàng loạt, tư tưởng giáo dục lấy con người làm trung tâm, nhân ái thương người hầu như ai đi học đều được nhận thức qua những bài họcđạo đức từ tiểu học.
“Đánh nàng ta một trận là được, còn đến mức g.i.ế.c người sao?” Thẩm Hi rất sợ mấy hình ảnh m.á.u me be bét này, khi trước còn ở hiện đại nhìn mấy bức ảnh chụp hiện trường án mạng thôi đã sợ đến mức mất ngủ, hiện giờ còn g.i.ế.c người trước mặt nàng, Thẩm Hi cảm thấy mình chưa thể tàn nhẫn đến mức nhìn chuyện đó xảy ra trước mắt mình được.
Hoắc Trung Khê hiểu thê tử đang sợ hãi, không tiếp tục đề tài này, hắn ôm lấy nàng dẫn về phòng ngủ, dặn dò: “Mấy hôm nay nàng đừng tự ý ra ngoài một mình, ta cũng sẽ ở nhà canh chừng, Phong Triền Nguyệt bám rất dai, nàng ta sẽ sớm trở lại thôi.”
“Nàng ta không có thù hằn lớn với ta nên chàng cứ yên tâm, có lẽ người mà nàng ta hận nhất bây giờ phải là Đường Thi mới đúng.” Thẩm Hi hậ n Phong Triền Nguyệt vì suýt nữa nàng ta g.i.ế.c c.h.ế.t hai mẹ con nàng, nhưng chuyện này đến hôm nay Phong Triền Nguyệt mới biết, mà có biết rồi thì nàng ta cũng chỉ thấy may mắn khi đã không g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Hi, kết thù với Hoắc Trung Khê, có thể nhìn ra được Phong Triền Nguyệt rất sợ phải đánh nhau với hắn. Về phần Đường Thi, chắc chắc đó mới là đối tượng nàng ta hận nhất, muốn tiêu diệt cho thống khoái.
Hoắc Trung Khê nhàn nhạt nói: “Đường Thi có Bản Ngã Sơ Tâm bảo vệ, không liên quan đến ta.”
“Vậy thì chuyện này rắc rối rồi.” Không chỉ Hoắc Trung Khê nghĩ thế mà Thẩm Hi cũng đoán chắc Phong Triền Nguyệt sắp trở lại rồi.
Hoắc Trung Khê cùng Thẩm Hi đoán Phong Triền Nguyệt sẽ trở lại, nhưng không ngờ chỉ một canh giờ sau nàng ta đã trở lại, còn không chỉ đơn thân độc mã mà theo sau còn có mười mấy người đi theo, một nhóm binh lính ủ rũ mà đi đằng sau nàng ta. Mà không hẳn là binh lính, thị vệ mới đúng, Hoắc Trung Khê nói qua những người này đều thuộc biên chế trong cận vệ doanh của An Tu Thận, tạm thời điều đến để hộ tống đoàn đại phu, bà đỡ và ngự trù đến rừng rậm.
Phong Triền Nguyệt cũng không quan tâm đến hai phu thê Thẩm Hi, chỉ lo ra lệnh cho mấy người thị vệ bị đánh sưng mặt sưng mũi kia: “Gian phòng phía bắc ngoài cùng kia hẳn là không có ai ở đó, các ngươi đi dọn dẹp sạch sẽ cho ta, nhanh tay lên, nếu đến tối mà ta còn không có chỗ ngủ, vậy các ngươi khỏi cần về quê, bản Võ thần sẽ tự tay đưa các ngươi về Trung Nhạc.”
Tốp thị vệ kia nhìn Hoắc Trung Khê, thấy hắn không có ý kiến gì, vội chạy sang chỗ gian nhà trống kia bận việc.
Thẩm Hi ngạc nhiên hết cỡ, sau đó cười sung sướng, tự hỏi không biết mẹ con Cù Minh Tuyết đã rời khỏi ngôi nhà đó mà đi đầu thai chưa?