Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 73. Lâu đài ma ám (10)

Cập nhật lúc: 2024-11-13 15:03:32
Lượt xem: 19

Mã Ngôn Minh mồ hôi đầm đìa trông như vừa bị sét đánh, mọi thứ xảy ra trước mắt đã thay đổi hoàn toàn nhận thức của ông, ông một mực bảo rằng trên đời này không có ma quỷ, nhưng ngọn nến ban nãy đã triệu hồi được một hồn ma.

 

Ông lảo đảo lùi bước chân, gót chân vấp phải Lưu Vĩ đang nằm bất động trên mặt đất.

 

"Lưu Vĩ!"

 

Nghe thấy tiếng của Mã Ngôn Minh, mọi người lập tức nhìn lại và thấy Lưu Vĩ đang nằm thẳng đơ trên mặt đất, mắt mở to.

 

“Lưu Vĩ làm sao vậy?” 

 

Mã Ngôn Minh đưa tay chạm nhẹ vào mũi Lưu Vĩ rồi giật mình, giọng nói run rẩy: “Lưu Vĩ không thở nữa…”

 

“Cái gì?! Lưu Vĩ c.h.ế.t rồi sao?” Dương Thụ Minh hoảng hốt, tiếp đó là cơn sợ hãi ập đến. Chỉ trong chốc lát, Lưu Vĩ đã chết, t.h.i t.h.ể anh ta nằm ngay bên cạnh họ. Nếu vừa rồi không phải Lưu Vĩ mà là anh thì sao đây?

 

“Có phải do ma quỷ nhúng tay vào không?” Tần Mạn Văn nhíu mày, cũng bị cái c.h.ế.t của Lưu Vĩ làm cho chấn động.

 

Ly Lạc liếc nhìn t.h.i t.h.ể Lưu Vĩ, bình thản nói: “Anh ta c.h.ế.t vì sợ hãi.”

 

Căn phòng khách bỗng chốc rơi vào sự im lặng kì dị, một lúc sau, giọng nói của Tần Mạn Văn phá tan bầu không khí ấy: “Hạ Lâm Âm, lúc nãy cô hỏi bà chủ có rời nhà hay không là có ý gì?”

Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé

 

Hạ Lâm Âm thở dài, thừa nhận câu hỏi của mình không hề thông minh chút nào, khi hồn ma mới tiến lại gần, cô không kịp suy nghĩ nhiều mà chỉ hỏi theo những thắc mắc trong lòng. 

 

Cô đoán rằng nếu cô hỏi trực tiếp về việc ai là ma quỷ, có thể hồn ma sẽ không cho câu trả lời chính xác, mà khi cô hỏi về người cậu chủ, bóng ma đã lập tức biến mất, có lẽ bọn họ phải tự phân tích và suy luận từ những gì đã xảy ra.

 

Hạ Lâm Âm chia sẻ những phát hiện và phân tích của mình, nghe xong Dương Thụ Minh suy nghĩ: “Mặc dù bà chủ không rời nhà, nhưng có thể xảy ra như thế này: một cặp vợ chồng yêu thương nhau, nhưng vì một chuyện gì đó mà họ tranh cãi, trong cơn giận, người chồng vô tình g.i.ế.c c.h.ế.t vợ. Sau khi nhận ra, người chồng đau khổ tự sát, nhưng vì tâm hồn quá nặng trĩu nên linh hồn ông ta đã ở lại trong ngôi nhà này. Vậy con ma chính là người chồng trong bức tranh.”

 

Nhìn theo ánh mắt của Dương Thụ Minh, mọi người hướng về người đàn ông trong bức tranh dầu, không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng họ cảm thấy người đàn ông trong tranh đang nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt kỳ quái và lạnh lẽo.

 

“Còn đứa trẻ thì sao?” Tần Mạn Văn nhíu mày hỏi, cô vẫn nhớ khi Hạ Lâm Âm hỏi về người cậu chủ, bóng ma đã ngừng nói và biến mất một cách dữ dội, nếu không phải trùng hợp thì chắc chắn điều này có vấn đề.

 

“Đứa trẻ…” Dương Thụ Minh gãi cằm suy nghĩ: “Trong trường hợp này, nếu có người thân, đứa trẻ sẽ được gửi đến sống với họ. Nếu không có người thân, thì đương nhiên sẽ gửi đến cô nhi viện.”

 

“Không đúng.” Hạ Lâm Âm lắc đầu: “Trước đó, tôi suy đoán hồn ma là người chồng, vì tôi nghĩ ông chồng đã sống cô độc một khoảng thời gian nên mới để lại dấu vết của một người đàn ông. Nhưng tôi tin những dấu vết này là do con người để lại, tuy nhiên, Dương Thụ Minh lại thấy đó là của ma quỷ.”

 

“Đúng vậy, điều này không sai.” Dương Thụ Minh nhìn Hạ Lâm Âm với vẻ không hiểu: “Kẻ sống trong đây là ma, người chồng thực sự đã chết, nhưng có thể ông ta vẫn nghĩ mình còn sống nên cứ sống như một người bình thường thôi.”

 

“Nếu đúng như vậy, thì bàn chải và cốc đánh răng không nên khô ráo.” Hạ Lâm Âm lắc đầu, nhìn mọi người: “Tôi nghĩ bàn chải là do người chồng sử dụng trước khi chết, sau đó không có ai dùng nữa nên nó khô, nhưng hồn ma kia đã nói người vợ không hề rời nhà, tức là người chồng không sống một mình.”

 

“Ồ, tôi hiểu ý của cô rồi.” Dương Thụ Minh đột nhiên hiểu ra: “Tôi đoán đây là những dấu vết của hồn ma, tức là người chồng sau khi c.h.ế.t vẫn đi giày ra ngoài, đánh răng rửa mặt. Nên nếu bàn chải là do ma sử dụng, thì bây giờ hồn ma vẫn ở trong ngôi biệt thự này, bàn chải không thể nào khô được.”

 

Tần Mạn Văn khoanh tay lại: “Hồn ma đánh răng chưa chắc phải dùng nước, dù sao cũng là linh hồn c.h.ế.t rồi, có thể chỉ làm cho có mà thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/73-lau-dai-ma-am-10.html.]

“Nhưng nếu tất cả chỉ là trang trí thì đế giày không nên có bùn.” 

 

Hạ Lâm Âm xoa nhẹ thái dương, cảm thấy não bộ có chút không kém, trò chơi này thiên về suy luận, nhưng cô lại đang trong tình trạng cảm cúm.

 

Đầu óc cô đã gần như rối bời, lại còn đau nhức nữa.

 

“Vậy hồn ma rốt cuộc là ai?” Dương Thụ Minh lo lắng vò tóc: “Giờ chúng ta phải làm gì?”

 

“Tiếp tục tìm kiếm manh mối thôi. Vừa rồi chúng ta đã tìm thấy nến, có thể còn có những dụng cụ quan trọng khác.” 

 

Nhận ra mình nói sai, Tần Mạn Văn lập tức bổ sung: “Ý tôi là, có thể tìm thấy những đồ vật cung cấp manh mối cho chúng ta.”

 

Hiện tại có quá nhiều nghi vấn chưa được giải quyết, ví dụ như lý do gì khiến người chồng và vợ phải ngủ riêng, rốt cuộc chuyện gì đã khiến cặp vợ chồng yêu thương này cãi nhau, căn phòng tầng trên có treo quần áo gợi cảm là dành cho ai?

 

“Thực ra, tôi còn một giả thuyết, nhưng không biết có đúng không.” Hạ Lâm Âm do dự nói.

 

“Không sao, Lâm Âm, nếu cô có ý gì thì cứ nói ra đi, đúng hay sai hãy để sang một bên.” Dương Thụ Minh khuyến khích.

 

“Bà giúp việc chỉ nói với chúng ta rằng người chồng đã g.i.ế.c vợ và tự sát, nhưng không nói sự việc này xảy ra vào lúc nào. Giả sử chuyện này xảy ra từ mười mấy năm trước thì sao?” 

 

Hạ Lâm Âm nói: “Nếu sự việc xảy ra từ mười mấy năm trước, thì người đàn ông sống trong ngôi biệt thự có khả năng chính là người cậu chủ đã lớn.”

 

Dương Thụ Minh vỗ tay: “Có lý! Và hồn ma có thể là của ông bố hoặc bà mẹ đã mất!”

 

Như được Hạ Lâm Âm khai sáng, tư duy của Dương Thụ Minh thông suốt hơn, càng nói càng phấn khích: “Cậu chủ sống một mình trong ngôi biệt thự, nhưng giờ đã lớn và sắp kết hôn, đương nhiên sẽ không ở lại căn biệt thự này nữa. Nên anh ta chuyển đi rồi, ôi ôi ôi! Mấy người đi đâu vậy? Tôi còn chưa nói xon mà!”

 

Trong lúc tìm kiếm khắp nơi, món đồ quan trọng thứ hai nhanh chóng được tìm thấy, Hạ Lâm Âm phát hiện một cuốn nhật ký dưới đệm giường trẻ em.

 

Bảy người tập hợp lại trong phòng trẻ em, tất cả đều hướng ánh mắt về cuốn nhật ký trong tay Hạ Lâm Âm.

 

Cô mở cuốn nhật ký ra, những trang giấy đã ngả vàng với nét chữ ngay ngắn.

 

“Bố mang một người từ bên ngoài về, mẹ rất tức giận.” 

 

“Kể từ khi người đó đến, bố và mẹ ngày nào cũng cãi nhau.”

 

“Mẹ thường ôm mình khóc, mình không hiểu bà ấy đang khóc vì gì cả.”

 

“Bố đi xa, mẹ đã giam người mà bố đưa về.”

 

“Âm thanh ở tầng hầm mỗi đêm khiến mình rất sợ hãi, mình không thể nào ngủ được, nhưng không còn ai ngồi bên giường kể chuyện cho mình và dỗ mình ngủ nữa.”

 

 

Loading...