Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 76. Lâu đài ma ám (13)
Cập nhật lúc: 2024-11-26 18:40:26
Lượt xem: 8
Những ngón tay trắng nõn lướt qua bìa cuốn truyện, rồi chạm qua tấm thảm mềm mại.
Vệ Tiểu Hoa lật ngược cơ thể của Hạ Lâm Âm đang nằm úp xuống đất, nắm lấy chân cô và kéo người cô về phía phòng đứa bé.
Chiếc dây buộc tóc màu đen rơi ra vì ma sát với sàn nhà khiến cho mái tóc đen mượt xõa tung như vệt mực đổ, rơi trên tấm thảm đỏ sẫm kết hợp với chiếc cổ trắng ngần, tạo nên một cảnh tượng đối lập mạnh mẽ.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng đóng lại, Vệ Tiểu Hoa đầy phấn khích nhìn Hạ Lâm Âm đang nằm trên sàn, giọng nói cũng run rẩy vì kích động.
"Hạ Lâm Âm, cô thật đẹp, thật sự rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả mấy cô gái trong phim mà tôi từng xem, tôi đã thích cô ngay từ lần đầu tiên gặp cô rồi.
"Tôi biết chúng ta đều sẽ c.h.ế.t hết, cô không nhận ra hồn ma đang chơi đùa với chúng ta sao? Giống như mèo vờn chuột vậy, hồn ma dõi theo chúng ta đang vì mạng sống mà phải chạy tới chạy lui không ngừng, nhìn chúng ta nghi ngờ lẫn nhau và đến khi nó cảm thấy chán bởi cuộc chơi không còn thú vị nữa, nó sẽ kết thúc trò chơi và g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả chúng ta."
"Chúng ta đều sẽ chết, tôi sẽ chết, cô sẽ chết, đám người Ly Lạc cũng sẽ chết, nhưng tôi không hề sợ hãi chút nào, bởi vì..."
Vệ Tiểu Hoa vội vàng tháo thắt lưng và kéo quần xuống: "Được ngủ với một cô gái xinh đẹp như cô, có c.h.ế.t cũng không hề hối tiếc."
Anh ta luôn chỉ biết tưởng tượng về phụ nữ thông qua phim ảnh, ngày thường cũng hiếm khi nói chuyện với con gái, khi thấy một cô gái mình thích, anh ta cũng nhút nhát không dám đến gần thậm chí không có can đảm để bắt chuyện.
Việc đánh ngất Hạ Lâm Âm chính là hành động điên rồ nhất mà anh ta từng làm trong đời.
Nhưng anh ta không hối hận chút nào! Vì anh ta sắp c.h.ế.t rồi! Hạ Lâm Âm cũng sắp chết!
Vệ Tiểu Hoa thở dốc, đôi mắt đỏ rực vì phấn khích trước những gì sắp xảy ra.
Khi anh ta nắm lấy chiếc váy vải của Hạ Lâm Âm để chuẩn bị kéo xuống, thì trong phòng vang lên một âm thanh tựa như đến từ nơi sâu thẳm của địa ngục.
"Mày thật đáng chết!!!"
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
Vệ Tiểu Hoa mở to hai mắt kinh hãi, trong đồng tử của anh ta phản chiếu cảnh tượng đáng sợ nhất mà bản thân từng thấy trong đời.
"A a a a!"
Tiếng hét thảm khốc vang vọng trong căn phòng, vô cùng chói tai.
Hạ Lâm Âm tỉnh dậy từ cơn mê, cô mở mắt, xoa phía sau gáy đau nhức và ngồi dậy, mũi của cô bị ám bởi mùi m.á.u tanh nồng.
Hạ Lâm Âm nhìn quanh, chỉ có mỗi mình cô trong phòng, mặc dù cô ngửi thấy mùi m.á.u tươi nhưng lại không thấy vết m.á.u nào.
Người đánh cô bất tỉnh chắc chắn là Vệ Tiểu Hoa, vì khi ấy chỉ có mỗi anh ta ở sau lưng cô.
Nhưng Vệ Tiểu Hoa đâu rồi? Hình như cô vừa nghe thấy tiếng hét.
Hạ Lâm Âm đánh vào đầu mình, đầu của cô đau như muốn nứt ra, cô đã bất tỉnh bao lâu rồi?
Đúng rồi...! Quyển truyện đâu?
Cô vội đứng dậy, khi tìm thấy quyển truyện rơi ở hành lang, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi vội chạy đến nhặt nó lên.
Nghe thấy tiếng bước chân, mọi người nhìn về phía cửa, vừa thấy bóng dáng của Hạ Lâm Âm xuất hiện Dương Thụ Minh đã lớn giọng hỏi: "Hạ Lâm Âm! Cô đã đi đâu vậy? Chúng tôi đã tìm thấy con d.a.o rồi! Không cần tìm nữa!"
Hạ Lâm Âm bước vào phòng, cô nhìn con d.a.o trong tay Tần Mạn Văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/76-lau-dai-ma-am-13.html.]
Trên mặt đất là những mảnh vụn nằm rải rác, Tần Mạn Văn cầm một con d.a.o đầy m.á.u nhìn Hạ Lâm Âm và nói: "Tôi đã tìm thấy con d.a.o rồi, nó được giấu trong bình hoa, giờ chỉ cần xác định ai là hồn ma nữa thôi, mà Vệ Tiểu Hoa đâu? Cô có thấy anh ta không?"
Hạ Lâm Âm nhíu mày, đáp: "Tôi vừa bị Vệ Tiểu Hoa đánh ngất, khi tỉnh dậy thì chỉ có mỗi mình tôi, cũng không biết anh ta đã đi đâu."
"Tại sao Vệ Tiểu Hoa lại đánh ngất cô?" Tần Mạn Văn thắc mắc.
"Có khi nào Vệ Tiểu Hoa chính là hồn ma không?" Dương Thụ Minh vừa sờ cằm vừa suy nghĩ.
Tần Mạn Văn lắc đầu: "Không đâu! Nếu Vệ Tiểu Hoa là ma, vậy thì anh ta đã không đơn giản là đánh ngất Hạ Lâm Âm thôi đâu."
Hạ Lâm Âm ngầm hiểu ý đồ của Vệ Tiểu Hoa, cô cũng cho rằng Vệ Tiểu Hoa không phải hồn ma, nếu anh ta là hồn ma thì quyển truyện mà cô phát hiện sẽ không còn nằm ở hành lang nữa.
Vệ Tiểu Hoa đã kéo cô từ hành lang vào phòng cộng với những lời anh ta nói trước đó, vậy thì anh ta chắc chắn muốn làm những điều không thể diễn tả với cô.
Cô đã chủ quá chủ quan, may mà chuyện đó chưa xảy ra, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Hạ Lâm Âm nghiêng đầu nhìn Ly Lạc, là hắn đã cứu cô sao?
"Vậy thì ai là ma?"
Câu hỏi quay trở về điểm ban đầu, Dương Thụ Minh hỏi vấn đề mà không ai muốn nhắc đến nhưng không thể không đối mặt.
"Khoan đã! Mọi người nghĩ người kia thật sự là do bà chủ g.i.ế.c sao?"
Hạ Lâm Âm nhìn mọi người.
"Chúng ta tìm thấy nhật ký, tìm thấy tầng hầm, tìm thấy mảnh giấy, còn tìm được cả con d.a.o trong phòng của bà chủ, chuỗi sự kiện này có phải quá thuận lợi rồi không, như thể có ai đó đang dẫn dắt chúng ta đi từng bước vậy."
Vừa nói, Hạ Lâm Âm vừa quan sát biểu cảm trên khuôn mặt từng người.
"Sau khi đọc nhật ký, mọi người đều nhận định cho rằng bà chủ đã g.i.ế.c hồn ma, nhưng chúng ta đừng quên, trong cuốn nhật ký không hề nói đến việc bà chủ g.i.ế.c người này và không hề xác định rõ người này là nam hay nữ."
Tần Mạn Văn không lập tức phản bác quan điểm của Hạ Lâm Âm, dù cho trong lòng cô ấy đã có câu trả lời: "Vậy cô nghĩ ai đã g.i.ế.c hồn ma?"
Hạ Lâm Âm khẽ mở đôi môi đỏ mọng, nói: "Đứa trẻ."
"Hả! Đứa trẻ?" Mã Ngôn Minh cười lớn, giống như vừa được nghe một câu chuyện hoang đường, ông nhìn Hạ Lâm Âm như không thể tin nổi: "Cô điên rồi sao? Đứa trẻ làm sao có thể g.i.ế.c người, rõ ràng mẹ nó đã g.i.ế.c hồn ma, điều này không cần phải nghi ngờ gì nữa! Hay cô chính là hồn ma và đang cố tình đánh lạc hướng chúng tôi!"
Không thèm quan tâm đến lời chế giễu và nghi ngờ của Mã Ngôn Minh, Hạ Lâm Âm tiếp tục nói: "Trước khi ông bố đưa người này về thì đứa trẻ đã được sống trong một gia đình hạnh phúc, nhưng sự xuất hiện của người này đã phá vỡ tất cả, bố mẹ rơi vào những cuộc tranh cãi không hồi kết, không còn ai kể cho đứa trẻ câu chuyện trước khi đi ngủ nữa, thay vào đó là những tiếng kêu la từ tầng hầm và lời nguyền rủa của mẹ."
"Mẹ thường ôm mình khóc, mình không hiểu bà khóc vì điều gì, như vậy có thể tưởng tượng được rằng, trong suốt quá trình đó người mẹ đã bị lòng ghen ghét làm cho méo mó và nó đã truyền đến cho đứa trẻ biết bao nhiêu cảm xúc tiêu cực. Người mẹ yêu ông bố sâu sắc nhưng sự xuất hiện của người thứ ba đã khiến bà ta không còn dịu dàng mà trở nên gần như điên cuồng, bà ta ôm đứa con duy nhất và dùng những lời lẽ cay độc nhất để nguyền rủa người thứ ba này."
"Khi ấy, đứa trẻ có thể nảy sinh ý định g.i.ế.c người thứ ba để mẹ không còn đau lòng nữa, để bố mẹ có thể kể chuyện cho nó nghe trước khi ngủ và gia đình có thể trở lại hạnh phúc như trước kia."
"Nghe cũng hợp lý phết đó chứ." Dương Thụ Minh gật đầu, suy nghĩ của đứa trẻ có lẽ rất đơn giản, người thứ ba kia chính là nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi của gia đình, g.i.ế.c người đó đi thì sẽ chấm dứt mọi đau khổ và mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu.
Tần Mạn Văn lại nói: "Không đâu Hạ Lâm Âm, tuy suy đoán của cô nghe có vẻ hợp lý nhưng cô đã bỏ qua một điểm, suy đoán này mâu thuẫn với những điều trước đây.”
_
10k views rồi nhỉ (´ . .̫ . `) lần tới Tịch bão chương nha