Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 78. Lâu đài ma ám (15)
Cập nhật lúc: 2025-01-16 16:41:05
Lượt xem: 28
Cửa phòng đột nhiên “rầm” một tiếng, đóng sầm lại!
Một luồng khí lạnh nặng nề tràn lan khắp căn phòng, xen lẫn mùi hoen gỉ giống như là m.á.u tươi.
Mã Ngôn Minh hoảng sợ run người: “Sao… Sao lại thế này? Sao cửa đóng lại vậy!”
Khuôn mặt Tần Mạn Văn tái nhợt, rõ ràng hồn ma đã bị cô ấy giết, vậy sao bây giờ còn như này?!
Chẳng lẽ g.i.ế.c sai người rồi ư?
Tình hình trước mắt khiến Tần Mạn Văn nghi ngờ suy luận của bản thân, cô không quá chắc chắn mà nhìn chằm chằm t.h.i t.h.ể Chu Ngọc, lại thấy t.h.i t.h.ể cậu ta đang từ từ ngồi dậy!
“Xác, xác, xác… Xác c.h.ế.t sống dậy!” Mã Ngôn Minh kinh hãi trợn tròn đôi mắt.
Dương Thụ Minh nheo mắt, chuyện gì vậy? Trái tim anh đập trong lo lắng, không kịp suy nghĩ nhiều. Một cây kiếm gỗ đào có khắc văn tự xuất hiện trong tay anh.
Chu Ngọc đứng lên, cười lạnh một cái rồi chậm rãi rút con d.a.o găm cắm trên n.g.ự.c ra, m.á.u tươi phun ra một lượng lớn nhưng Chu Ngọc còn không cau mày lấy một cái.
Không còn là chàng trai thẹn thùng gì, Chu Ngọc bây giờ toát ra hơi thở khiến người ta thót tim.
Sau khi rút d.a.o găm ra hoàn toàn, Chu Ngọc phát ra tiếng cười nham hiểm, con d.a.o găm nhuốm đầy m.á.u trong tay cậu ta biến thành tro bụi.
Vết thương trước n.g.ự.c cũng hoàn toàn khép lại, cậu ta cười khát m.á.u nhìn Tần Mạn Văn: “Cảm ơn cô đã giải phóng hết sức mạnh cho tôi nha.”
Tần Mạn Văn lật tay, lấy ra một xấp bùa, ánh mắt dè chừng nhìn Chu Ngọc. Trong đầu cô ấy đã nảy ra suy đoán không lành, không phải cô ấy g.i.ế.c sai người, mà là…
Chu Ngọc nói lên sự thật khiến người ta tuyệt vọng này: “Cô nên tin Hạ Lâm Âm mới phải, là cậu chủ g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, chứ chẳng phải ả đàn bà kia.”
Cậu ta thưởng thức vẻ mặt dần trở nên trắng bệch của Tần Mạn Văn: “Chắc bây giờ cô hoang mang lắm, sao con mụ kia không g.i.ế.c tôi nhưng lại tìm được con d.a.o găm trong phòng ả.”
Chu Ngọc vén áo trên của mình lên, chỉ vào bụng nói: “Còn nhớ trên t.h.i t.h.ể có vết thương này không? Con d.a.o cô tìm thấy là đ.â.m trúng nơi này này, ả đàn bà kia cho rằng đã g.i.ế.c tôi rồi nhưng tôi vẫn còn hơi thở. Chính cậu chủ đã chấm dứt sự thống khổ của tôi, tôi bị cậu chủ g.i.ế.c và cũng chỉ có thể bị cậu chủ g.i.ế.c c.h.ế.t mà thôi.”
Như đang nghĩ tới chuyện gì đáng hoài niệm, trong mắt Chu Ngọc toát ra một vẻ dịu dàng: “Thỏ con trắng tinh khôi, xách hai lỗ tai lên rồi cắt đi động mạch rồi tĩnh mạch, không nhúc nhích gì thật đáng yêu. Cô biết cậu chủ thích gọi tôi là gì không?”
“Chu thỏ.” Trong giọng điệu Chu Ngọc có chút bất đắc dĩ: “Thật là một cái biệt danh ghê tởm, thế nhưng khi phát ra từ miệng cậu chủ, lại khiến người ta chẳng thể nào ghét nổi.”
Chu Ngọc đột nhiên xuyên qua cơ thể Mã Ngôn Minh mà không hề báo trước, giống như một làn khói mờ ảo hư vô: “Đôi khi biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt, vậy nên mấy người đều xuống địa ngục hết đi.”
Mã Ngôn Minh ngã thẳng xuống đất, hai mắt trợn trừng, cả người cứng đờ như hòn đá, không còn hơi thở.
“Thiên linh linh địa linh linh! Thái Thượng Lão Quân mau mau nghe lệnh!” Dương Thụ Minh nhanh chóng dùng cây kiếm gỗ đào trong tay vẽ ra trận pháp: “Càn vi thiên, khôn vi địa, âm dương ngũ hành định càn khôn*!”
*Mấy cái này liên quan đến quẻ bói, trời đất con người các thứ dài dòng lắm, ai có hứng thú thì có thể lên mạng tìm kiếm nha.
Dương Thụ Minh cắn chót lưỡi rồi phun m.á.u lên kiếm gỗ đào. Trong chốc lát ánh đỏ sáng loá, phù văn trên thanh kiếm toả ra ánh sáng nóng rực chói mắt.
Tuy nhiên, Chu Ngọc lại hoàn toàn làm ngơ trận pháp Dương Thụ Minh vẽ ra và cây kiếm gỗ đào trong tay anh, bay thẳng về phía Dương Thụ Minh.
Sau khi bị Chu Ngọc xuyên qua người, mặc dù không c.h.ế.t ngay tức khắc giống như Mã Ngôn Minh, nhưng anh cũng ôm n.g.ự.c ngã phịch xuống đất, khuôn mặt khổ sở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/78-lau-dai-ma-am-15.html.]
Tần Mạn Văn ném lá bùa trong tay về phía Chu Ngọc như không cần tiền, tuy nhiên, sát thương đối với cậu ta chẳng khác gì gãi ngứa. Thấy Chu Ngọc đang vọt về phía mình, Tần Mạn Văn hét lớn: “Chu Ngọc, cậu nghĩ mình là ma thật ấy hả? Thực chất cậu không là gì cả!”
“Có ý gì?” Chu Ngọc dừng lại.
“Cậu cho rằng thứ giam cầm mình chính là lâu đài cổ này, nhưng thứ nhốt cậu lại là một lực lượng khác mà cậu không hề biết tới. Nghĩ bọn tôi đang trong trò chơi do cậu đặt ra, nhưng thực chất bản thân cậu cũng là một phần của trò chơi thôi!”
Thấy khuôn mặt Tần Mạn Văn không như giả vờ, một bàn tay vô hình bóp chặt cổ cô ấy, Chu Ngọc bay tới trước mặt cô: “Gì mà bảo tôi không phải là gì cả, nói cho rõ ràng!”
Tần Mạn Văn gian nan mở miệng: “Cậu thả bọn tôi đi, tôi sẽ nói cho cậu biết!”
Chu Ngọc cười lạnh một tiếng, càng thêm siết chặt cổ Tần Mạn Văn: “Cô nghĩ bây giờ mình có tư cách cò kè mặc cả với tôi à?”
Ngay lúc Tần Mạn Văn tưởng rằng mình sẽ bị Chu Ngọc bóp c.h.ế.t thì cậu ta đột nhiên buông ra.
Một luồng gió lạnh ập thẳng vào người cô: “Nói!”
Không khí tràn vào phổi, mặc dù lẫn lộn mùi thối rữa bên trong nhưng đối với Tần Mạn Văn lại mới mẻ hơn bao giờ hết, cô ấy che yết hầu, không ngừng ho khan: “Chúng ta đang chơi…”
Cảm giác kì quái từ lòng bàn chân truyền tới, Tần Mạn Văn bèn nhìn xuống hai chân mình, sau đó lại kinh hãi khi thấy hai chân cô đang dần biến mất!
“A…” Tần Mạn Văn ôm đầu kêu to, trong tiếng kêu tràn ngập sự hoảng loạn và tuyệt vọng!
Trong phòng tiếp tục yên tĩnh trở lại, Tần Mạn Văn biến mất không dấu vết, ngay cả hơi thở cũng không còn sót lại.
“Tôi không phải là gì hết sao?” Chu Ngọc ngẩn ngơ nhìn về nơi Tần Mạn Văn biến mất, tự lẩm bẩm hỏi mình.
Sau đó, cậu ta túm lấy quần áo Dương Thụ Minh, rồi kéo Dương Thụ Minh lên khỏi mặt đất: “Tần Mạn Văn nói có ý gì? Mau nói cho tao biết! Chẳng lẽ tao là giả, mọi thứ tao trải qua đều là giả à?”
Dương Thụ Minh tuyệt vọng lắc đầu: “Không nói được, tôi không thể nói, sẽ bị xoá sổ mất.”
“Một khi đã như vậy, mày cũng đi c.h.ế.t đi!” Cánh tay Chu Ngọc đ.â.m thủng lồng n.g.ự.c Dương Thụ Minh.
Sau khi lật tung cả căn phòng lên, Hạ Lâm Âm nằm liệt trên đất thở hổn hển. Không có, không tìm thấy hung khí g.i.ế.c người, xem ra cô phán đoán sai rồi, bà chủ mới là người đã g.i.ế.c hồn ma. Nhưng vì sao cảm giác bất an trong lòng cô vẫn không hề thuyên giảm chút nào?
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
Ánh mắt cô đảo quanh căn phòng, khi liếc thấy con thỏ nhồi bông lớn bị cô ném đi ném lại rất nhiều lần trên chiếc giường bừa bộn kia, Hạ Lâm Âm bỗng nhiên dừng lại rồi chợt nhảy dựng lên!
Đúng vậy! Con thỏ! Sao cô không nghĩ tới chứ!
Hạ Lâm Âm thô bạo xé rách con thú nhồi bông, từ trong đống bông gòn quả nhiên tìm ra con d.a.o gọt hoa quả!
“Ly Lạc! Là dao!” Hạ Lâm Âm kích động trưng con d.a.o gọt hoa quả trong tay cho Ly Lạc xem: “Chúng ta nhanh đi tìm bọn họ thôi!”
Khi nhìn thấy cánh cửa phòng đóng chặt, Hạ Lâm Âm sửng sốt một lát rồi quay đầu nhìn thoáng qua Ly Lạc ở phía sau, sau đó xoay tay nắm cửa, dùng sức đẩy cửa ra!
Xác Dương Thụ Minh và Mã Ngôn Minh nằm cứng đờ trên mặt đất, Chu Ngọc thích thú nhìn cây kiếm gỗ đào trong tay, cậu ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lâm Âm cùng với Ly Lạc, khóe môi nhếch lên chút ý cười.
“Ồ! Cô tìm ra d.a.o găm rồi à! Tiếc là bạn đồng hành của cô đã dùng hết cơ hội mất tiêu.”
_
Nhá trước 1 chương, mai sẽ bão nha mọi người ơi 💋