Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 79. Lâu đài ma ám (16)
Cập nhật lúc: 2025-01-17 22:39:23
Lượt xem: 40
“Tôi đã nhắc nhở mấy người rồi, cơ hội chỉ có một. Bạn đồng hành của cô đoán ra tôi là hồn ma, nhưng đáng tiếc cô ta lại đoán sai người g.i.ế.c tôi. Nói cách khác…”
Tầm mắt Chu Ngọc hướng tới con d.a.o gọt hoa quả trong tay Hạ Lâm Âm: “Con d.a.o trong tay cô chỉ còn là sắt vụn thôi, không làm hại tôi được nữa đâu.”
Con d.a.o cô cực khổ tìm ra trở thành sắt vụn rồi sao?
Hạ Lâm Âm nhìn con d.a.o gọt hoa quả trong tay, hoảng hốt nhận ra con d.a.o trong tay cô đang dần hoá thành bột.
Chẳng mấy chốc, trong bàn tay nắm chặt của cô chỉ còn lại bột mịn.
Trong mắt Chu Ngọc hiện lên một tia đen tối: “Hạ Lâm Âm, các cô đang chơi một trò chơi đúng không? Mà tôi chỉ là nhân vật trong trò chơi mà thôi.”
Hạ Lâm Âm kinh ngạc nhìn Chu Ngọc, sau khi quan sát kỹ cậu ta, cô lấy cốc xúc xắc nổ tung đầu ra.
“Chu Ngọc, anh biết thứ này là gì không?”
Trên gương mặt tuấn tú của Chu Ngọc lộ ra nụ cười khó đoán: “Ồ, cái này à…”
Cậu ta quơ quơ thanh kiếm gỗ đào: “Không phải là giống thứ này à.”
Đôi mắt Hạ Lâm Âm quan sát vẻ mặt của Chu Ngọc không hề chớp mắt, không bỏ sót một chút thay đổi nào. Theo đó, cô nghĩ tới hai câu trả lời.
Chu Ngọc không phải Tiểu Ly!
Chu Ngọc muốn lừa cô!
Thi thể Dương Thụ Minh và Mã Ngôn Minh đều ở đây, nhưng Tần Mạn Văn lại biến mất tăm. Còn Chu Ngọc làm thế nào mà biết được bọn họ đang chơi trò chơi?
“Nhắc nhở ấm áp: Người chơi thân mến, chú ý che giấu thân phận người chơi của mình nha.”
Có lẽ Tần Mạn Văn tiết lộ thông tin trò chơi cho Chu Ngọc nên đã bị trò chơi xoá sổ.
Nghĩ đến lời nhắc nhở của trò chơi, Hạ Lâm Âm vờ như không biết gì: “Trò chơi gì? Tôi không hiểu ý anh lắm. Chiếc cốc xúc xắc này là bảo vật của ông cố nội truyền đến đời của tôi, chuyên dùng để xua đuổi ma quỷ.”
Ly Lạc nhìn về phía Hạ Lâm Âm đang nghiêm trang, vẻ mặt có hơi quái lạ.
Chẳng hề để ý tới sự khác thường của Ly Lạc, Hạ Lâm Âm nhìn chằm chằm Chu Ngọc, hỏi: “Hey! Chu Ngọc, anh có chịu đánh cược với tôi một lần không?”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc nịch, Hạ Lâm Âm nhanh chóng lắc chiếc cốc xúc xắc, rồi dừng động tác. Chu Ngọc đoán “Tài”, nhưng sau khi mở nắp ra, số điểm lại chứng minh là “Xỉu”.
“Anh đoán sai rồi.”
Hạ Lâm Âm nói, đầu Chu Ngọc nổ tung, thế nhưng không hề có cái cảnh sọ não m.á.u me nát bét, đầu cậu ta như một làn sương tan đi, lơ lửng trên không trung rồi lại quy tụ trở lại ngay lập tức, khôi phục như lúc ban đầu.
Chu Ngọc quay đầu nhìn về chiếc cốc xúc xắc trong tay Hạ Lâm Âm: “Cũng được đó, nhưng vẫn không thể g.i.ế.c tôi đâu. Hai người các cô không cần phí công giãy giụa làm gì, tôi là ma, các cô không g.i.ế.c c.h.ế.t tôi được. Cách duy nhất có thể loại bỏ tôi đã được ghi rất rõ trong tờ giấy rồi, tiếc là các cô đã bỏ lỡ cơ hội này.”
Một tia tuyệt vọng tràn lan trong lòng Hạ Lâm Âm, chỉ sợ lần này cô thật sự phải chung thân tại đây. Xin lỗi Tô Cần Ngôn, em không thể tới khu A được rồi.
Xin lỗi Tiểu Ly, chị đã cố gắng hết sức.
Vùng vẫy lâu như vậy, thế mà chẳng thể nào thoát khỏi số phận tử vong. Giờ phút này, Hạ Lâm Âm có một loại cảm giác bình yên lạ thường trong lòng.
Cô biết trò chơi sẽ cho người chơi một cơ hội sống, nhưng cơ hội chỉ có một, không có lần hai. Nếu lỡ mất thì hối hận hay không bằng lòng cũng vô dụng, bây giờ cơ hội sống đã chấm dứt, trò chơi trở thành ngõ cụt, một cục diện mà người chơi chắc hẳn phải chết.
Mang theo hơi lạnh thấu xương, Chu Ngọc bay về phía Hạ Lâm Âm và Ly Lạc.
Ly Lạc đẩy Hạ Lâm Âm ra, trong tay hắn xuất hiện một con d.a.o mặt trăng, mũi d.a.o sắc bén ánh lên ánh sáng lạnh lẽo chĩa vào Chu Ngọc.
*Dao mặt trăng (月刀): dịch thô ra là vậy, mn muốn tìm hiểu thêm thì gõ tên tiếng Trung nha, trông giống d.a.o găm Karambit nhưng lưỡi d.a.o dài và to hơn nhiều.
Chu Ngọc cười lạnh một tiếng, thân thể trực tiếp xuyên qua lưỡi d.a.o sắc bén: “Anh nghĩ hai người còn hy vọng sống sót sao…’
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/79-lau-dai-ma-am-16.html.]
Giọng nói của cậu ta bất chợt dừng lại, trên chiếc cổ trắng nõn xuất hiện một đường máu, Chu Ngọc giơ tay chạm vào cổ. Nhìn vết m.á.u đỏ tươi trên lòng bàn tay, cậu ta không thể tin nổi mà nhìn Ly Lạc: “Anh… Anh là…”
Với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, Ly Lạc thành thạo rút d.a.o mặt trăng ra, m.á.u tươi văng lên tấm thảm đỏ sẫm trong bóng tối.
Máu đỏ thẫm trượt dài theo lưỡi d.a.o sáng loá, tụ lại ở mũi dao, rồi nhỏ xuống từng giọt tạo thành huyết châu.
Máu tươi trong miệng trào ra ào ạt, Chu Ngọc mặc kệ vết thương trên cổ và trên bụng, chỉ ngơ ngác nhìn Ly Lạc, rồi một hồi lâu, trên gương mặt tái nhợt của cậu ta hiện lên ý cười, phát ra âm thanh rì rầm không rõ: “Tôi… Cuối cùng…. Cũng chờ được ngài.”
“Cuối cùng… Chờ được ngài rồi… Cậu chủ.”
Hai từ cuối giống như bị ngâm trong m.á.u loãng, Hạ Lâm Âm không nghe rõ. Dù không nghe rõ lời nói đứt quãng bị ngâm trong m.á.u tươi của Chu Ngọc, nhưng mà cô cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ. Sao… Sao lại thế này?
Không phải bảo hồn ma không bị g.i.ế.c được sao?
Tại sao Ly Lạc vẫn có thể g.i.ế.c hồn ma chứ?
Chu Ngọc biến mất, tan biến giống như hoa trong gương, trăng trong nước, thân thể hóa thành một làn sương mù.
Ly Lạc nhìn về phía Hạ Lâm Âm, Hạ Lâm Âm cảm nhận được ánh mắt của Ly Lạc nên cũng quay đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Ly Lạc nhìn cô rất phức tạp, phức tạp đến mức Hạ Lâm Âm hoàn toàn không hiểu nổi, tựa như chất chứa quá nhiều thứ, thậm chí còn khó hiểu hơn ánh mắt Chu Ngọc nhìn Ly Lạc vừa nãy.
Ly Lạc dường như có trăm ngàn lời muốn nói với cô, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy đôi môi mỏng, rồi thốt ra ba từ: “Tin tưởng tôi.”
“Ly Lạc…” Hạ Lâm Âm định nói gì đó nhưng sau một trận quay cuồng dữ dội, cô lại quay về căn phòng ở khách sạn lớn.
Nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, Hạ Lâm Âm vuốt nhẹ tóc, cô cầm lấy cái gối rồi ném mạnh lên trên giường.
Gì vậy trời! Rốt cuộc câu nói kia của Ly Lạc là có ý gì?
Gì mà bảo tin anh ta!
Ly Lạc c.h.ế.t tiệt!
Mỗi lần nói chỉ có mấy chữ!
Chẳng lẽ không nói nhiều hơn mấy câu được à?
Mặc dù cô còn sống, người tưởng rằng sắp c.h.ế.t tới nơi nhưng vẫn sống sót, đây ắt hẳn là một chuyện đáng mừng và phấn khích. Nhưng bởi vì ánh mắt chứa quá nhiều cảm xúc của Ly Lạc, cộng thêm câu nói không đầu không đuôi kia, Hạ Lâm Âm chỉ cảm thấy bối rối, như thể tiếp theo sắp xảy ra chuyện gì đó.
Sau một hồi điên cuồng đ.ấ.m vào gối để hả giận, Hạ Lâm Âm cảm thấy tốt hơn nhiều, không nghĩ tới những việc này nữa, cô nhìn lòng bàn tay đau nhức.
“Người chơi thân mến, chúc mừng ngài đã hoàn thành xong ván thứ năm, ngài nhận được mười lăm Quỷ Tệ và tư cách vào ở trong khu A. Bây giờ có muốn đi tới khu A luôn không?”
Hạ Lâm Âm đơn giản thu dọn phòng lại, cất đồ đạc vào túi du lịch. Cuối cùng cô liếc nhìn toàn bộ căn phòng, sau đó không chút lưu luyến mà thầm nói một tiếng “Ừm!” trong lòng.
Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy một căn phòng lớn hơn trước khá nhiều, để cho vài người lăn trên chiếc giường lớn cũng chẳng xi nhê gì.
Quan trọng nhất đó là ánh nắng mặt trời!
Ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ vào thật là sáng chói và ấm áp!
Không cần phải dựa vào đồng hồ báo thức để phân biệt ngày đêm, cũng không cần bật đèn mãi!
Hạ Lâm Âm thả túi du lịch xuống, dẫm lên chiếc thảm lông mềm chạy đến bên cửa sổ, ló đầu nhìn ra ngoài, một cái bể bơi lớn đập vào trong mắt.
Trong sân có bãi cỏ xanh mướt, tới nỗi chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn nằm trên đó.
Nhìn lại xung quanh là những biệt thự riêng thẳng hàng thẳng lối!
Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé
Hạ Lâm Âm chạy ra khỏi phòng tham quan toàn bộ biệt thự, bên tai cô bất chợt vang lên một âm thanh lạnh lùng vô cảm: “Chủ nhân, hộ gia đình số 62 tới chơi, xin hỏi muốn mở cửa hay không.”