Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 80. Khu A thần kì

Cập nhật lúc: 2025-01-17 22:45:51
Lượt xem: 33

Hạ Lâm Âm ngó nghiêng đầu nhìn xung quanh căn phòng: “Cậu là ai?”

 

Âm thanh không hề phập phồng vang vọng khắp ngóc ngách trong phòng khách: “Chủ nhân, tôi là phòng thông minh số 83.”

 

“Phòng thông minh số 83?” Hạ Lâm Âm lẩm nhẩm lại một lần, mỗi phòng đều có thể có trí năng sao? Thế cũng tiên tiến quá rồi, giống như là một người máy ấy.

 

“Đúng thế, chủ nhân.” Số 83 nói: “Ngài có thể dùng giọng nói để ra lệnh tôi điều chỉnh nhiệt độ trong nhà, thanh lọc không khí, giặt quần áo, nấu cơm…”

 

“Giặt quần áo, nấu cơm luôn ư?” Hạ Lâm Âm giật mình, sau đó cô nghĩ tới một vấn đề mấu chốt: “Cậu là nam hay nữ?”

 

“Chủ nhân, tôi là phòng ở, không có giới tính.” Tựa như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hạ Lâm Âm, số 83 chu đáo bổ sung thêm: “Chủ nhân yên tâm, là một phòng có trí năng, tôi không nhìn lén chủ nhân tắm rửa đâu, hình ảnh gì đó sẽ được che chắn tự động, đánh mosaic.”

 

Hạ Lâm Âm: “…”

 

Phòng ở này thật sự quá thông minh, cảm thấy sợ wá. Hạ Lâm Âm tự động tưởng tượng ra cảnh cô đang tắm rửa trong phòng tắm được đánh mosaic lên. Vứt đi hình ảnh vốn dĩ vô cùng bình thường mà trở nên bất bình thường do đánh mosaic, Hạ Lâm Âm hỏi: “Hộ gia đình số 62 là ai?”

 

Số 83 chiếu hình ảnh trước cửa lên cho Hạ Lâm Âm, hình ảnh cực kỳ sắc nét giống như trong rạp phim.

 

Một người đàn ông có thân hình cao gầy, mặc chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ đứng ở cửa trông như một cảnh đẹp ưa mắt, tùy tiện tìm một góc độ nào đó đã có thể chụp được tấm hình làm trình bảo vệ màn hình.

 

Khi nhìn thấy người đàn ông trong hình, Hạ Lâm Âm bèn gật đầu: “Mở cửa! Mở cửa!”

 

Mở cửa phòng khách ra, Hạ Lâm Âm chạy ra sân, trên khuôn mặt xinh đẹp rộ lên sự phấn khích khi gặp lại người quen cũ: “Cẩn Ngôn! Em cũng tới khu A rồi!”

 

Đuôi lông mày nơi khoé mắt toát ra chút dịu dàng, Tô Cẩn Ngôn ôm chặt Hạ Lâm Âm, xoa nhẹ đầu cô: “Chúc mừng em.”

 

Tô Cẩn Ngôn buông người trong lòng n.g.ự.c ra, nhìn Hạ Lâm Âm có lúm đồng tiền như hoa, nhẹ nhàng nói: “Đi, tôi dẫn em đi dạo.”

Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé

 

“Được thôi!” Hạ Lâm Âm đi theo Tô Cẩn Ngôn, sau đó lên chiếc xe con hai người ngồi.

 

“Đây là xe điện chạy bằng năng lượng mặt trời, thao tác rất đơn giản, người không biết lái xe vẫn có thể nhanh chóng vận hành được. Và trong gara của em cũng có một chiếc đó.”

 

Tô Cẩn Ngôn khởi động xe điện, anh nhìn người bên cạnh mình, rồi lại ngước nhìn lên bầu trời, cảm thấy ánh mặt trời hôm nay ấm áp lạ thường.

 

“Tôi ở đây, số 62. Vào lúc em mở cửa sổ ra, tôi tình cờ nhìn thấy em.” Tô Cẩn Ngôn chỉ vào một căn biệt thự cách chỗ ở của Hạ Lâm Âm không xa, nói.

 

Tô Cẩn Ngôn dẫn Hạ Lâm Âm đi dạo một vòng, sau đó lái xe tới trước hai toà nhà.

 

“Đây là toà nhà 1 và toà nhà 2 ở khu A. Tầng một của toà nhà 1 là khu ẩm thực, tầng hai là khu mua sắm, tầng ba là rạp chiếu phim và trò chơi điện tử. Toà nhà 2 chuyên dùng để huấn luyện người chơi, bên trong có trường tập b.ắ.n súng, trường đ.ấ.m bốc và những sân luyện tập khác.”

 

Tô Cẩn Ngôn giới thiệu cho Hạ Lâm Âm biết khi đang đỗ xe ở bãi đậu xe.

 

Sau khi xuống xe, hai người đi tới toà nhà 1. Vừa bước vào tầng một, mùi hương thơm phức đã ập vào mặt.

 

Sau khi nhận được nước trái cây mới ép trong chiếc ly dùng một lần, Tô Cẩn Ngôn đưa nước trái cây cho Hạ Lâm Âm: “Nước trái cây trong máy ép là vô tận. Cho dù em có lấy bao nhiêu ly nước trái cây thì nó vẫn có thể ép ra nước trái cây mới, đúng là thật kì nhỉ.”

 

Hạ Lâm Âm gật đầu, uống một ngụm nước trái cây. Rất tươi mát, tinh khiết, hương vị cũng tuyệt, mà không chỉ mỗi nước trái cây, mọi thứ ở đây đều tựa như là vô tận, chẳng thể giải thích theo lẽ thường.

 

“Nếu tất cả những thứ này là thật, vậy thì kẻ đứng sau tấm màn làm ra mọi điều này chính là thần. Chỉ thần mới có khả năng làm được hết những việc này, không phải sao?” Đôi mắt Tô Cẩn Ngôn sâu thẳm, ba chữ cuối cùng như đang hỏi Hạ Lâm Âm nhưng cũng tựa như đang hỏi chính bản thân mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/80-khu-a-than-ki.html.]

“Lâm Âm, trước đây em nói mình nghiêng về quan điểm ý thức tiến vào trò chơi hơn, bây giờ tôi cũng thấy đồng tình với ý nghĩ này của em.”

 

Nhìn Hạ Lâm Âm bắt đầu bày ra vẻ mặt trầm ngâm, Tô Cẩn Ngôn nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Tôi không nên nói mấy cái này. Đồ ăn ngon ở khu A có nhiều lắm, đi thôi, chúng ta hãy toàn tâm chúc mừng chuyện em đã tới được khu A nào.”

 

Đợi đến khi Hạ Lâm Âm và Tô Cẩn Ngôn ra khỏi tầng một thì bụng Hạ Lâm Âm đã no căng, gần như đi không nổi nữa.

 

Trên tay hai người mang theo túi to túi nhỏ đồ đạc ra, rồi anh lái xe chở Hạ Lâm Âm về nhà, để hết túi to túi nhỏ đồ đạc vào trong nhà Hạ Lâm Âm xong, Tô Cẩn Ngôn mới lái xe rời đi.

 

Treo quần áo mới vào trong tủ quần áo, rau củ quả bỏ vào trong tủ lạnh, dọn vật dụng hàng ngày và đặt đồ ăn vặt lên trên bàn xong, Hạ Lâm Âm cầm váy ngủ bước vào phòng tắm.

 

Nhưng mà nghĩ tới số 83, tuy cô biết mình sẽ được đánh mosaic, số 83 cũng không nhìn lén, mà cho dù có nhìn thấy, đối với số 83 mà nói thì mặc hay không mặc quần áo đều giống chắc cả, nó chỉ là một căn phòng thôi, nhưng vẫn cứ thấy kỳ cục thế nào ấy.

 

Sau khi tắm rửa vội vàng và chui tọt vào trong chăn xong, trước khi nhắm mắt lại, Hạ Lâm Âm ngập ngừng nói: “Ngủ ngon, số 83.”

 

Âm thanh của Hạ Lâm Âm rất là nhẹ, nhưng cô vẫn nhận được hồi âm của số 83: “Ngủ ngon, chủ nhân.”

 

Hạ Lâm Âm bật dậy: “Cậu trong phòng tôi à! Cậu nãy giờ cứ im lặng, tôi còn tưởng cậu đang ở trong phòng khách chứ!”

 

“Chủ nhân, ngài ở trong cơ thể tôi, tôi ở khắp mọi nơi.”

 

Hạ Lâm Âm: “…”

 

Nghe lời này sao cứ thấy kì kì?

 

Hạ Lâm Âm lại chui vào trong chăn, đắp chăn lên: “Cậu thông minh như vậy thật sự đáng sợ quá đó.”

 

“Chủ nhân, tập làm quen đi.”

 

“… Được thôi.”

 

Hạ Lâm Âm đã ngủ rồi nhưng cô lại bị số 83 doạ cho tỉnh giấc, cũng không biết số 83 làm thế nào mà giống như di chuyển đồ vật trong không khí vậy, chiếc chăn bông đã bị cô đá ra khỏi giường lại được đắp lên người cô.

 

Đêm hôm khuya khoắt, vạn vật đều tĩnh lặng. Hạ Lâm Âm trong lúc ngủ mơ mơ hồ cảm nhận được tấm chăn đang từ từ chuyển động, trong nháy mắt tỉnh ngủ hẳn.

 

Kết quả là vào ngày hôm sau dưới mắt Hạ Lâm Âm có hai quầng thâm dày đặc. Tuy rằng tối hôm qua không ngủ ngon nhưng việc tập luyện vẫn là điều cần thiết.

 

Buộc bao cát nặng vào đùi rồi chạy bộ là điều mà Hạ Lâm Âm cần thực hiện mỗi khi tập luyện, hơn nữa một lần chạy là vài cây số.

 

Kết thúc một ngày huấn luyện, Hạ Lâm Âm tới nhà Tô Cẩn Ngôn ăn tối vì đã nhận lời mời của anh.

 

Tô Cẩn Ngôn đeo tạp dề, động tác cắt khoai tây sợi trên thớt mượt như nước chảy, mỏng như tơ liễu, khoai tây thái sợi đã cắt xong thì cho vào nước, anh tiếp tục lấy ớt xanh từ trong rổ ra.

 

Vài tiếng “lạch cạch” nhẹ nhàng, những lát ớt xanh có độ dày đồng đều được cắt ra, độ lệch của từng miếng tuyệt đối không thể thấy được bằng mắt thường.

 

“Để em giúp anh.” Sau khi hoàn hồn lại khỏi kĩ năng dùng d.a.o điêu luyện của Tô Cẩn Ngôn, Hạ Lâm Âm nói.

 

“Không cần đâu, em cứ chờ mà ăn. Nếu thấy chán thì xem phim trong chốc lát đi.” Tô Cẩn Ngôn dịu dàng mỉm cười với Hạ Lâm Âm, thao tác dưới tay không hề dừng lại.

 

Đứng ở cửa bếp ngó nhìn trong chốc lát, Hạ Lâm Âm quay về phòng khách với sự kính nể và hâm mộ, sau đó bật TV lên xem phim kinh dị.

_

Mai lên tiếp 5 chương nha các tình iu, phải check lại chính tả nữa đã ლ⁠(⁠´⁠ ⁠❥⁠ ⁠`⁠ლ⁠)

Loading...