Tống Tâm nhận ra mình đã lỡ lời, lập tức chữa cháy: "Mấy ngày trước em còn nghe anh nói, khuya khoắt chị ấy vẫn gọi điện thoại mà. Hôm nay lại từ bỏ rồi sao? Kỳ lạ thật đó."
Kinh Hoành Dương gật đầu. Đúng vậy, nếu không phải tận tai nghe thấy giọng Vân Xu, anh ta cũng không tin.
"Có lẽ cô ấy phát hiện ra một số thứ thực sự đã qua rồi." Kinh Hoành Dương nhàn nhạt nói: "Cô ấy hẳn là đã nhận ra điều đó."
Dù thế nào đi nữa, Vân Xu có thể buông bỏ là chuyện tốt.
Giờ phút này nghĩ lại về Vân Xu, sự bực bội giữa lông mày của Kinh Hoành Dương đã không còn nhiều như trước nữa. Tống Tâm nhận ra điều này, lòng bàn tay nắm chặt, kế hoạch vẫn luôn thuận lợi của cô vậy mà lại xảy ra sai sót.
.
Bây giờ phải làm sao đây?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tống Tâm suy nghĩ nhanh chóng: "Anh Dương, chị Vân thực sự từ bỏ rồi sao?" Cô tỏ vẻ lo lắng: "Em nghe nói có một số người không buông bỏ được, lại cố ép mình buông, kết quả cảm xúc càng bị đè nén càng dữ dội, cuối cùng bùng nổ một lần, ngược lại còn đáng sợ hơn ban đầu."
Kinh Hoành Dương khẽ nhíu mày. Ban đầu anh ta không nghĩ nhiều như vậy, nhưng nghe Tống Tâm nói, trong lòng cũng bắt đầu nghi ngờ sự thay đổi của Vân Xu. Rốt cuộc, hôm trước cô vẫn còn kiên trì gửi tin nhắn, hôm nay lại tỏ ra phóng khoáng như vậy.
Thay đổi quá nhanh, quá lớn.
Chẳng lẽ Vân Xu vẫn còn thích anh ta, chỉ là cố tình tỏ ra như Tống Tâm nói, để kìm nén tình cảm?
Không phải là không có khả năng này.
Tống Tâm thở dài nói: "Anh Dương vẫn nên dành chút thời gian quan tâm đến chị ấy đi. Dù sao mọi người cũng quen biết nhau một thời gian. Chị Vân không buông bỏ được quá khứ cũng rất đáng thương."
Kinh Hoành Dương nhớ lại giọng nói trong điện thoại vừa rồi, bình tĩnh đến lạ thường. Có lẽ anh ta nên tìm cơ hội tìm hiểu tình hình của cô ấy: "Anh biết rồi, Tâm Tâm em cũng đừng lo lắng quá. Cuộc sống của cô ấy dù sao cũng thuộc về chính cô ấy."
Người phục vụ đúng lúc mang đồ ăn lên.
Kinh Hoành Dương không muốn tiếp tục thảo luận chuyện bạn gái cũ với bạn gái hiện tại nữa, trực tiếp chuyển chủ đề: "Chúng ta ăn cơm đi. Em không phải vẫn luôn muốn thử món ăn ở quán này sao? Mau nếm thử đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-459-bi-che-bai-la-streamer-hang-ba-4.html.]
Tống Tâm vui vẻ trở lại, nở một nụ cười ngượng ngùng: "Vâng, cảm ơn anh Dương."
Bữa ăn diễn ra trong không khí hài hòa. Mọi cử chỉ của Tống Tâm đều đặc biệt hợp ý Kinh Hoành Dương, khiến ánh mắt anh ta càng thêm dịu dàng.
Ăn cơm xong, Kinh Hoành Dương nắm tay Tống Tâm đi dạo một lát, sau đó mới đưa cô về nhà.
"Nghỉ ngơi sớm nhé." Kinh Hoành Dương nói.
Tống Tâm cười nói: "Anh Dương cũng vậy."
Cô nhìn theo bóng lưng bạn trai rời đi, nụ cười trên mặt dần dần tan biến.
Tống Tâm đứng thêm một lúc rồi mới trở vào phòng. Cô lấy điện thoại ra từ trong túi, vẻ mặt trầm ngưng gọi một cuộc điện thoại. Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
Tống Tâm dẫn đầu chất vấn: "Diệp Mạn Ngưng, hai ngày nay cô có nắm được tình hình của Vân Xu không!"
Diệp Mạn Ngưng trong lòng bất mãn. Giọng điệu của đối phương khiến cô không vui, nhưng cô còn có điều kiêng kỵ, vẫn nhẫn nhịn: "Tôi mới gọi điện cho cô ấy hôm trước. Sao vậy?"
"Không có gì bất thường sao?" Tống Tâm hỏi.
Diệp Mạn Ngưng nói: "Không có. Cô ấy vẫn vậy thôi, cứ gọi điện thoại là khóc lóc, nói muốn đi tìm người."
Tống Tâm nói: "Nhưng vừa rồi khi tôi ăn cơm với anh Dương, anh ấy nói cô ấy gọi điện thoại đến, ý là đã buông bỏ rồi."
"Không thể nào." Diệp Mạn Ngưng quả quyết nói: "Hôm trước cô ấy còn khóc đến không được, livestream cũng nghỉ mấy ngày rồi. Sao hôm nay lại có thể buông bỏ được? Cô nghe nhầm rồi."
Tống Tâm cười lạnh nói: "Cô nghĩ có khả năng không!"
Diệp Mạn Ngưng nghẹn lời. Tống Tâm cẩn thận hơn cô ta nhiều. Hai người mặt đối mặt giao tiếp, không thể nghe nhầm được: "Vậy, vậy thì tôi không rõ." Cô ta nói thêm: "Tôi có thể đảm bảo với cô là hôm trước Vân Xu còn rất đau khổ, nói nhất định phải níu kéo đoạn tình cảm này."
"Cô xem trên mạng có bao nhiêu người mắng cô ấy, cô ấy vẫn kiên trì ý nghĩ của mình."
Tống Tâm dựa vào ghế sofa, cảm thấy kỳ lạ. Theo kế hoạch của cô và Diệp Mạn Ngưng, không nên xảy ra tình huống này mới đúng.