Phía sau vang lên tiếng bước chân đều đặn. Vân Xu không để ý, vẫn đang buồn bực không biết bưu kiện ở đâu.
"Đến rồi, Xu Xu, quay đầu lại đi." Tiếng điện thoại và giọng nói ngoài đời vang lên cùng lúc.
Tim cô ngừng lại một nhịp.
Mắt Vân Xu hơi mở to, đột nhiên quay đầu lại. Mái tóc dài mềm mại vẽ nên một đường cong duyên dáng trong không trung.
Dưới ánh mặt trời.
Anh đứng đó, dáng người cao ráo, dung mạo tuấn mỹ lạnh lùng, ánh mắt dường như sâu thẳm, nhưng vẻ xa cách trên khuôn mặt anh dần trở nên dịu dàng trong ánh sáng.
"Lần đầu gặp mặt, Xu Xu." Đó là giọng nói lạnh lùng quen thuộc, nhưng lúc này lại mang theo một chút ấm áp.
Ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua những tán lá rậm rạp, dừng lại trên mặt đất xi măng, tạo thành những vệt lốm đốm.
Hai người đi dọc theo lề đường. Tổ hợp này của họ thực sự rất thu hút sự chú ý: một người đàn ông cao lớn, tuấn tú và một người phụ nữ che chắn kín mít, hoàn toàn không cùng một phong cách.
Vân Xu nắm chặt lòng bàn tay, khuôn mặt dưới khẩu trang đỏ bừng, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ. Cô thực sự không dám nhớ lại biểu hiện vừa rồi của mình.
Quá ngốc nghếch!
Vừa nãy cô đứng ngây người tại chỗ, vì quá kinh ngạc nên mãi không nói được gì, đến điện thoại cũng suýt rơi.
Vân Xu sâu sắc cảm thấy hình tượng của mình không thể cứu vãn. Trong mắt Kỷ Nghiên Nhiên, không khéo cô đã bị dán cho cái nhãn "ngốc nghếch".
Nhưng cũng không thể trách cô được. Ai có thể ngờ người bạn trai mà hôm qua mới xác định quan hệ trên mạng, hôm nay đã xuất hiện trước mặt cô chứ? Phải biết rằng hai người không chỉ không ở cùng một thành phố mà còn cách nhau rất xa.
Chỉ riêng việc ngồi máy bay cũng mất khoảng năm tiếng đồng hồ, vì vậy Vân Xu cho rằng sự kinh ngạc của mình trước đó là có lý do.
Đôi mắt sáng ẩn sau cặp kính râm khẽ liếc nhìn người bên cạnh. Cảm giác hư ảo đến giờ vẫn còn quanh quẩn trong lòng cô.
Vân Xu vừa quen thuộc vừa xa lạ với Kỷ Nghiên Nhiên. Là người cùng cô chơi game và trò chuyện suốt mấy tháng, hai người đều có sự hiểu biết nhất định về nhau. Nhưng sau khi biết đại lão là Kỷ Nghiên Nhiên, cô lại lên mạng tìm kiếm ảnh của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-496-bi-che-bai-la-streamer-hang-ba-41.html.]
Là người ít xuất hiện nhất của đội FV, Vân Xu tìm rất lâu mới thấy được những bức ảnh chất lượng cao về anh trong các buổi thi đấu và nhận giải.
Trong ảnh, người đàn ông mặc đồng phục đen của đội, vốn đã lạnh lùng lại càng thêm băng giá. Anh cùng đồng đội giơ cao chiếc cúp vàng, dải lụa đỏ mềm mại rủ xuống.
Một bức ảnh có rất nhiều người và vật, ánh đèn rực rỡ, người dẫn chương trình chúc mừng, đồng đội phấn khích đến mức khoa trương, nhưng chỉ có anh là trung tâm tuyệt đối.
Ông vua PUBG không ngai.
Đó là danh hiệu mà người chơi đặt cho anh.
Vân Xu nhìn chằm chằm người đàn ông trong ảnh rất lâu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng liên hệ hai người lại với nhau.
Mà hiện tại, người đó đang đi bên cạnh cô. Vân Xu luôn cảm thấy anh không giống như những gì trên mạng nói, cao ngạo và xa cách như vậy.
Đối phương từ ngàn dặm xa xôi đến tìm cô, Vân Xu chắc chắn phải chiêu đãi tử tế, ít nhất không thể để không khí tiếp tục im lặng như vậy. Cô lấy hết can đảm, nghẹn nửa ngày, chỉ nói được một câu: "Sao anh lại đến đây?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Vân Xu đã hối hận. Câu này nghe có vẻ giống như chất vấn. Cô vội vàng nói: "Bởi vì chỗ chúng ta ở rất xa nhau, em không ngờ anh lại đột nhiên đến."
"Anh đến, em vẫn rất vui."
Tiếng cười khẽ như có như không lại lần nữa xuất hiện, lần này tuyệt đối không phải ảo giác.
Vân Xu gần như tê liệt. Cô luôn cảm thấy càng nói càng sai, dứt khoát không nói gì nữa, bày ra khí chất của ngày hôm qua.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Hừ, cô là người được tỏ tình, cô có quyền chủ động.
Kỷ Nghiên Nhiên nắm bắt được hết cảm xúc trong giọng nói của cô, trong mắt hiện lên một tia ý cười mờ ảo. Cô còn đáng yêu hơn những gì anh tưởng tượng.
"Anh đến đây có lý do."
Vân Xu tò mò hỏi: "Là đi công tác sao?"
Phản ứng đầu tiên của cô là như vậy, nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp chắc sẽ không đi công tác, trừ khi có giải đấu.
"Không phải." Kỷ Nghiên Nhiên trực tiếp phủ nhận, rồi sau đó chậm rãi nói: "Là bởi vì anh phát hiện mình có chút được voi đòi tiên."
Vân Xu cảm thấy trên đầu mình hiện ra mấy dấu chấm hỏi to đùng.