Tầng 4.
Yến Tân Tễ đưa Vân Xu về phòng, dặn dò cô ngủ sớm.
Vân Xu ngước mắt hỏi: “Vậy còn anh?”
“Anh còn thiếu hai hợp đồng quan trọng, đợi chuẩn bị xong sẽ đến bên cạnh em.” Yến Tân Tễ nói.
“Vâng ạ.” Vân Xu thở dài nói: "Vậy lần sau anh không được thức khuya như vậy nữa.”
“Được, nghe em hết. Hôm nay ngủ sớm một chút nhé.” Yến Tân Tễ giúp cô vuốt góc chăn, bật đèn ngủ nhỏ, xác nhận không có vấn đề gì rồi đứng dậy rời đi.
Vân Xu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, rất nhanh tiếng thở nhẹ nhàng vang lên.
……
“Xu Xu, sao em lại đứng ở đây? Mau vào trong thôi.” Có người gọi cô.
Vào trong? Vào cái gì?
Vân Xu nghi hoặc nhìn người kia. Đối phương mặc một bộ sườn xám dài, eo thon như liễu, đang mỉm cười nhìn cô: "Đừng ngẩn người ra nữa, chậm nữa là không kịp đâu, cha chắc chắn sẽ tức giận.”
Cha? Tức giận?
Vân Xu đang cố gắng suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của người con gái, đối phương đã kéo tay cô, đi về một hướng.
Vân Xu ngẩng đầu. Xung quanh là một vùng sương mù mênh mông, chỉ có tòa dinh thự cổ kính phía trước là có thể thấy rõ. Hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm treo ở cổng lớn. Một người gia đinh mặc áo vải đang đứng ở cửa, khom lưng cười nịnh nọt.
“Tứ tiểu thư, tiểu tiểu thư, hai vị đã về rồi. Lão gia và những người khác đang đợi hai vị ở chính viện.”
Tòa dinh thự cách hai người rõ ràng một khoảng, nhưng Tứ tiểu thư kéo Vân Xu nhanh chóng bước vài bước, vậy mà đã vượt qua ngưỡng cửa, Vân Xu thậm chí không kịp tránh.
Ấn ký giữa trán cô, ánh sáng lưu chuyển, nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa đã ảm đạm đi.
Tư duy của Vân Xu cũng như ngừng trệ, trở nên mê man.
Tứ tiểu thư nói: “Xu Xu, chúng ta phải nhanh lên thôi, nếu không cha sẽ giận, chắc chắn sẽ mắng chúng ta.”
“Cũng không đúng, cha luôn yêu thương em, hận không thể nâng niu em trong lòng bàn tay, cha chỉ biết hung hăng mắng chị thôi.” Cô ta cười hì hì nói: "Đương nhiên chị cũng thích Xu Xu nhất mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-572-vi-hon-the-phao-hoi-trong-tieu-thuyet-huyen-hoc-26.html.]
Âm cuối của cô ta đột nhiên cao lên, câu cuối cùng như có thứ gì đó sền sệt dính chặt vào người Vân Xu.
Vân Xu theo bản năng cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn bị Tứ tiểu thư kéo đi về phía trước: "Cha vẫn đang đợi chúng ta.”
Cô không nhìn thấy cánh cổng đỏ thẫm phía sau từ từ khép lại. Đến khi con đường nhỏ dần biến mất, người gia đinh cung kính vẫn chưa thẳng lưng lên, sắc mặt dần chuyển sang xanh trắng, mất hết sinh khí.
Mà người nắm tay cô, đi ở phía trước, Tứ tiểu thư, khóe miệng đỏ tươi càng lúc càng rộng, dần trở nên quỷ dị, trong đôi mắt dài tràn đầy tham lam.
Hì hì ~ cuối cùng cũng bắt được Xu Xu ~ Xu Xu là của bọn họ ~.
Vân Xu đi theo sau Tứ tiểu thư, nghe đối phương luyên thuyên kể chuyện gia đình. Dần dần, cô nhớ ra thân phận của mình.
Cô là Bát tiểu thư của Lý phủ, cũng là người nhỏ nhất trong số anh chị em. Mọi người trong nhà vô cùng yêu thương cô. Cô muốn gì, họ đều sẽ tìm cho cô.
Lần này trên đường về nhà sau khi đi học, người nhà quá nhớ Vân Xu, nên cô đã ghé về thăm.
Vân Xu nhìn quanh bốn phía. Tòa dinh thự này rất lớn, vườn cảnh tinh xảo, chỉ là bao phủ một lớp sương mù, như thể cách cô một tầng.
Sương mù?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Ảo giác thôi, chẳng phải chuyện này rất bình thường sao?
Vân Xu tùy ý Tứ tiểu thư dẫn cô vào chính viện. Vừa bước vào cửa, hơn hai mươi người trong phòng đồng loạt nhìn sang. Tim Vân Xu đột nhiên đập mạnh.
Toàn bộ chính viện tĩnh lặng đến đáng sợ. Phía trên cùng trên bàn bày hai lư hương, hương đang cháy. Bên trái và bên phải ngồi một nam một nữ, khoảng 50 tuổi.
Phía dưới ngồi những người anh chị em khác, trong đó còn có những đứa trẻ năm sáu tuổi.
Hơn hai mươi đôi mắt thẳng đờ đẫn nhìn chằm chằm cô, tròng mắt như bị đóng băng, không hề nhúc nhích.
Một cảm giác nghẹt thở bao trùm, dường như có thứ gì đó vô hình đang dính chặt lấy cô.
Vân Xu trong lòng hốt hoảng, bước lên một bước. Đầu những người kia vẫn không nhúc nhích, chỉ có tròng mắt trống rỗng chuyển động theo cô.
Những ánh mắt tham lam ẩn giấu tự do lướt trên người Vân Xu.
Có được cô.
Giữ cô lại.
Cô là của bọn họ.