Điều này rất tốt.
Không khí yên tĩnh hài hòa.
Nhưng Vân Xu vẫn luôn cảm thấy mình đã quên cái gì đó. Suy nghĩ nửa ngày, cô vỗ tay một cái: "Đúng rồi, em vẫn chưa cảm ơn anh.”
Một lần trải qua quá nhiều chuyện, cô ngược lại quên nói lời cảm ơn với ân nhân cứu mạng. Nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện, có lẽ cô vẫn còn ở trong hang quỷ.
Khóe miệng Thẩm Ký khẽ cong lên: "Không cần cảm ơn, nên làm.”
Trên đầu nhỏ của Vân Xu hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.
Nên làm?
Đây là có ý gì? Anh không có trách nhiệm hay nghĩa vụ phải cứu cô đi. Hay là Thẩm Ký là một con quỷ siêu cấp tốt bụng, luôn tận tâm giúp đỡ người khác?
Trong giấc mơ không có khái niệm thời gian. Vân Xu không biết mình đã đi bao lâu, cũng không cảm thấy một chút mệt mỏi nào.
Xung quanh vẫn là thảo nguyên, phía xa là những ngọn núi cao trùng điệp, bao phủ một lớp sương trắng hư ảo. Rất giống cổ trạch, nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn trái ngược.
Sương trắng trong cổ trạch mang theo cảm giác nham nhở mãnh liệt, như đồ ăn hư thối tô điểm những màu sắc đẹp đẽ, chỉ để che giấu phía dưới.
Mà nơi này nhìn ra xa đến ngọn núi lại mang theo một cảm giác thần bí, hư hư thực thực, không phân biệt rõ ràng.
“Thẩm Ký.” Vân Xu gọi người đang đi phía trước.
Thẩm Ký dừng bước chân. Sự chú ý của anh vẫn luôn đặt trên người Vân Xu, rõ ràng nghe thấy cô nhẹ giọng niệm ra hai chữ.
Cái tên được tùy ý gọi ra này bỗng dưng trở nên êm tai.
“Ừ?”
Vân Xu tò mò hỏi: “Vậy chúng ta đang muốn đi đâu?”
Thẩm Ký nói: “Đưa em trở về.”
Vân Xu kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cách nói này. Cô hiểu mình đang mơ, nhưng những lần trước gặp tình huống tương tự, cô đều tự mình tỉnh lại.
Cũng chính là cái gọi là bừng tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-576-vi-hon-the-phao-hoi-trong-tieu-thuyet-huyen-hoc-30.html.]
Thẩm Ký giải thích: “Nơi này là chỗ giao nhau giữa giấc mơ và hiện thực. Đi qua nơi này em có thể trở về thực tại.”
Tinh thần và linh hồn của con người vô cùng huyền diệu, có khi mạnh mẽ đến đáng sợ, có thể chống đỡ mọi thứ, có khi lại yếu ớt đến mức chỉ cần một chút tác động cũng có thể tan vỡ. Thẩm Ký không dám mạo hiểm làm tổn thương cô, giống như anh đã từ bỏ việc đối phó với ác linh trong cổ trạch.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Anh lựa chọn dùng phương thức an toàn hơn để đưa cô trở về thực tại.
“Sắp đến rồi.”
Vân Xu đi theo sau Thẩm Ký. Hai người dừng lại trước một bức tường thủy tinh. Mặt trên rực rỡ lung linh, nhiều loại ánh sáng lập lòe, hơn nữa lại rất cao, cao đến mức không thấy giới hạn, thẳng tắp cắm vào không trung.
“Xuyên qua nó, em có thể thoát khỏi trận ác mộng này.” Thẩm Ký nói.
Vân Xu ngửa đầu nhìn lại. Ánh sáng bảy màu dịu dàng và xinh đẹp, giống như một giấc mơ tuyệt diệu.
Cô lại nhìn về phía sau. Phía sau cũng là một màu trắng xóa, tựa hồ những gì trải qua ở cổ trạch chỉ là cảnh tượng ảo tưởng.
Sinh nhật hai mươi tuổi thật sự khiến người ta khó chịu, kéo theo bao nhiêu chuyện như vậy.
Vân Xu hồi tưởng lại những ác quỷ trước đó, thở dài, những ngày như vậy đến bao giờ mới kết thúc đây.
Cô không muốn bị ác quỷ giữ lại, chỉ muốn ở bên cạnh vị hôn phu của mình thật tốt.
Gần đây… thật sự mệt mỏi quá rồi.
Vân Xu an tĩnh đứng tại chỗ, sinh ra vài phần mệt mỏi.
Thẩm Ký nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn uể oải của cô một hồi, nói: “Vô luận em bị mắc kẹt ở đâu trong giấc mơ, anh đều sẽ tìm được em, đưa em trở về, cho nên đừng lo lắng.”
Vân Xu ngẩn ra, sau đó khóe môi khẽ nhếch lên: "Vậy em cảm ơn anh trước nhé.”
Thẩm Ký nhìn theo cô xuyên qua ranh giới, thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại chậm rãi biến mất trong ánh sáng.
Bước chân anh không hề động đậy, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: "Ra đây đi, cô ấy đã trở về rồi.”
Một người mặc đạo bào trắng từ nơi không xa đi tới. Khi đi, vạt áo đạo bào nhẹ nhàng lay động, khí chất thoát tục.
Như thể đột nhiên xuất hiện, lại như thể vốn dĩ đã ở đó, chỉ là không bị người phát hiện.
Ánh mắt tà tứ của Thẩm Ký đánh giá Trạm Dương Thu, sau đó cười nhạo một tiếng: "Anh vậy mà lại mặc một thân màu trắng, thật quá buồn cười.”
Trạm Dương Thu biết rõ tính cách của mình thế nào, vậy mà còn mặc màu này, nhìn đúng là ra vẻ mà.