Thẩm Ký còn đang nghĩ cách dỗ người, ánh mắt dừng lại trên bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt của cô, khẽ nhíu mày.
Vân Xu giận dỗi đứng tại chỗ, lại thấy Thẩm Ký lần nữa nâng tay cô lên, thong thả ung dung mở lòng bàn tay đang nắm chặt của cô ra.
Lòng bàn tay trắng nõn đã xuất hiện vết véo đỏ ửng, nhìn thấy mà xót.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng thổi thổi: "Em vừa nãy lo lắng cho anh, anh thật sự rất vui.”
Vân Xu ngây người, lửa giận tan biến trong chốc lát, cảm giác tê dại lại ngứa ngáy lan lên tim. Cô theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng bị anh nắm chặt.
Anh rõ ràng là quỷ lại cố ý tạo ra nhiệt độ cơ thể của con người. Vân Xu có chút không biết làm sao, cảm giác quen thuộc mãnh liệt cũng khiến cô không thể mạnh mẽ từ chối anh.
Xung quanh trừ bọn họ ra, không còn gì cả.
Những ngôi nhà liên miên, chiếc kiệu hoa tinh xảo, tro tàn do tà ám để lại, tất cả đều biến mất.
Tràng quỷ đón dâu mênh m.ô.n.g cuồn cuộn hoàn toàn kết thúc, toàn bộ thế giới trong giấc mơ chỉ còn lại Vân Xu và Thẩm Ký, cô thậm chí không thể dời đi sự chú ý.
Như thể đoán được ý nghĩ của cô, Thẩm Ký nhướng mày: "Không cần nghĩ nhiều, Yến Tân Tễ sẽ không để ý những việc này đâu.”
Rốt cuộc bọn họ là cùng một tồn tại.
Vấn đề là Vân Xu không biết. Trước đây, sau khi Yến Tân Tễ biết sự tồn tại của Thẩm Ký, đã bảo cô nếu gặp nguy hiểm trong mơ thì cứ tìm anh. Trạm Dương Thu cũng cam chịu chuyện này.
Hơn nữa, lời nói của Thẩm Ký khiến cảm giác cổ quái trong lòng Vân Xu càng không thể ngăn cản.
Ba người họ chắc chắn có một mối liên hệ đặc biệt nào đó, nhưng dù cô có mở rộng trí tưởng tượng đến đâu, cũng không thể nghĩ ra ba người này lại là cùng một vị thần minh.
Vân Xu rối rắm.
Cô vẫn mặc chiếc áo cưới lúc nãy, màu đỏ như lửa làm nổi bật làn da trắng như tuyết, khuôn mặt như tranh vẽ, đôi mắt long lanh như nước, đẹp đến kinh tâm động phách.
Yết hầu Thẩm Ký giật giật, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý niệm.
Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, đi về một hướng: "Đi theo anh.”
Vân Xu không thể nghi ngờ Thẩm Ký, ngoan ngoãn đi theo sau anh, bước vào một dinh thự không biết từ đâu xuất hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-613-vi-hon-the-phao-hoi-trong-tieu-thuyet-huyen-hoc-67.html.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Dinh thự cổ kính giăng đèn kết hoa, khắp nơi treo lụa đỏ, trong những chiếc đèn lồng đỏ thẫm là ánh nến lung linh, lay động uyển chuyển, một khung cảnh vui mừng.
Vân Xu nhận ra đây là nơi thành thân.
Thẩm Ký đi phía trước, mắt nhìn thẳng, nhưng Vân Xu biết anh vẫn luôn chú ý đến cô.
Cảm giác này quá quen thuộc, tựa như Yến Tân Tễ đã từng nắm tay cô đi dạo, cũng giống như lần trước cô cùng Trạm Dương Thu ở trong vườn hoa.
Đợi đến khi đi đến một căn phòng dán chữ hỉ trước cửa, Thẩm Ký chậm rãi đẩy cửa ra.
Bên trong có hai bóng hình quen thuộc đang ngồi bên bàn tròn, trên bàn đặt một bình rượu bạch ngọc và những chiếc chén rượu nhỏ xinh tinh tế.
“Tân Tễ, Trạm Thiên Sư.” Vân Xu kinh ngạc nói.
Yến Tân Tễ vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng khó đoán, nhìn thấy vị hôn thê, khuôn mặt hơi nhu hòa: "Xu Xu, lại đây.”
Vân Xu đi qua ngồi xuống.
Thẩm Ký chậm rì rì cũng đi theo ngồi xuống.
Hiện tại cục diện là Vân Xu một mình ngồi ở một bên bàn tròn, Thẩm Ký và họ ngồi ở bên kia, ánh mắt tất cả đều dừng lại trên người cô.
Nhìn kỹ lại, họ càng giống nhau, không phải khuôn mặt, không phải tính cách, mà là hơi thở toát ra trên người.
Vân Xu đánh giá họ, vẻ mê hoặc trong mắt càng lúc càng nhiều.
“Xu Xu mặc màu đỏ rất đẹp.” Ánh mắt đạm nhiên ôn hòa của Trạm Dương Thu dừng lại trên người cô.
Vân Xu nghiêng đầu, Trạm Thiên Sư trực tiếp gọi tên cô, hai người kia vẻ mặt bình tĩnh, không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào.
Cô bắt đầu suy nghĩ liệu giấc mơ của mình có thật sự xảy ra vấn đề hay không.
Thẩm Ký nhìn vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh của cô, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Anh cùng hai người kia liếc nhau, cầm lấy bình rượu bạch ngọc rót vào mấy chiếc chén sứ trắng một chút rượu gạo, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa ra, quanh quẩn, mê người đến cực điểm.
Một trong số những chiếc chén được đưa đến trước mặt Vân Xu.
Yến Tân Tễ nâng chiếc chén rượu còn lại lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đung đưa, ánh rượu lấp lánh cũng theo đó d.a.o động: "Nghe nói đêm tân hôn của con người đều phải uống rượu hợp cẩn, Xu Xu nguyện ý cùng anh uống một chén không?”