Vân Xu hưng phấn nhìn xung quanh, cô rất ít khi ra ngoài, nhiều nhất cũng chỉ là đi quán trà uống trà, đi rạp hát nghe diễn, mỗi lần bên cạnh đều có không ít người đi cùng.
Loại nơi có lưu lượng người cực lớn như ga tàu hỏa này cô chưa bao giờ đến, bầu không khí ở đây khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
“Xu Xu không cần nhìn đông nhìn tây, nhớ nhìn đường.” Vân Phi Vũ vừa nắm tay Vân Xu, che chở cô trong ngực, vừa đẩy đám người chen chúc phía trước, cố gắng tạo cho Vân Xu nhiều không gian nhất có thể, tránh cho cô bị va chạm.
Vân Xu thu lại ánh mắt hưng phấn, ngoan ngoãn “dạ” một tiếng.
Những người đi ngang qua hai anh em không khỏi ngoái đầu lại nhìn thêm một cái, người anh thì tuấn tú đẹp trai, chỉ là sao cô em lại trang điểm kín mít thế kia.
Họ không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, xác định bên ngoài trời nắng chang chang, vẫn là lần đầu tiên thấy người bọc kín mít như vậy, đến một chút da thịt cũng không lộ ra ngoài.
Thật tình mà nói, nếu không phải mái tóc đen nhánh tuyệt đẹp kia, họ còn không phân biệt được giới tính của cô.
Hai anh em làm như không thấy ánh mắt của người khác, từ nhỏ đến lớn chuyện này xảy ra quá nhiều, hai người đều đã quen rồi.
Vân Phi Vũ luôn căng thẳng tinh thần đến mức cao nhất để ngăn chặn mọi bất trắc, đợi đến khi lên tàu hỏa mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh mua loại khoang giường nằm sang trọng nhất, không gian bên trong không lớn nhưng chứa hai người thì không thành vấn đề.
Bên trái khoang là giường đệm để nghỉ ngơi, trên đó trải chăn đệm sạch sẽ.
Ở giữa là một chiếc bàn màu nâu đỏ, trên mặt bàn đặt mấy quyển sách dày cộp, cạnh cửa sổ đặt một con tuấn mã vàng, góc trên bên phải bàn là đèn bàn và điện thoại.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Bên phải khoang là một bộ bàn ghế kiểu Âu, trên bàn tròn còn bày hai chai rượu chưa khui.
Vân Xu vừa vào khoang đã cởi chiếc áo khoác dài rộng, giống như những người qua đường nghĩ, cô mặc như vậy thật sự rất nóng, đặc biệt là còn đeo kính râm, trên mặt che khăn lụa.
Khi bỏ khăn lụa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đáng thương mà đáng yêu.
Vân Phi Vũ cẩn thận đóng cửa lại, đặt hành lý sang một bên, xoay người ngồi xuống cạnh Vân Xu: "Vừa nãy có bị va vào đâu không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-628-co-dau-dan-quoc-bi-huy-hon-truoc-mat-moi-nguoi-8.html.]
Vân Xu nói: “Cũng không sao, chỉ là lúc lên xe có hơi chen chúc, lúc khác thì ổn.”
Vân Phi Vũ rót cho Vân Xu một cốc nước.
Vân Xu nhận lấy, đánh giá chiếc khoang tinh xảo, mắt lộ vẻ ngạc nhiên: "Cảm giác chỗ này giống như một căn phòng nhỏ vậy, người tạo ra tàu hỏa thật là lợi hại.”
Nghe người ta miêu tả và tận mắt nhìn thấy cảm giác thật khác nhau.
Vân Phi Vũ nói: “Đều là kỹ thuật từ châu Âu truyền đến, không chỉ có vậy đâu, còn có rất nhiều thứ mới lạ khác, đợi sau này có thời gian, anh đưa em đi xem khắp nơi.”
Bình Hải là thành phố ven biển, giao thông thuận tiện, rất nhiều thương nhân nước ngoài đều đặt chân ở Bình Hải, cũng vì vậy mà những thứ được truyền đến đều nhiều hơn và mới hơn so với những nơi khác.
Vân Xu vui vẻ nói: “Anh hai là tốt nhất!”
Vân Phi Vũ cưng chiều xoa đầu cô.
Khoang còn có một cửa sổ kéo lên xuống, trên đó treo rèm sa trắng, ngăn cách tầm mắt từ trong ra ngoài tàu hỏa.
Vân Xu ngọ nguậy, cuối cùng không kìm nén được sự tò mò trong lòng, lặng lẽ vén một góc rèm sa nhìn ra ngoài.
Vân Phi Vũ cũng không ngăn cản, dọc đường đi chắc chắn đã làm cô buồn chán lắm rồi, giờ thả lỏng một chút cũng tốt.
Ngoài cửa sổ xe vẫn còn rất nhiều người, dù bạn bè thân thích đã lên tàu, họ vẫn quyến luyến không rời tạm biệt.
Ngồi bên trong xe, Vân Xu quan sát càng thêm thuận tiện, cô nhìn thấy có người mặc áo dài đội mũ bình đế, có người mặc tây trang, có người mặc sườn xám thướt tha, cũng có người mặc váy liền thân.
Đây là một thời đại thần kỳ, những điều mới mẻ thúc đẩy những điều cũ kỹ, hoặc là hủy diệt nó, những tư tưởng mới và cũ đang không ngừng đan xen, đấu đá, va chạm tạo ra những cảnh sắc huy hoàng và độc đáo.
Thật là kỳ diệu.
Vân Xu mắt không chớp nhìn chằm chằm mọi thứ bên ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, đám người dần dần tan đi, tàu hỏa vẫn chưa khởi hành, Vân Phi Vũ lấy đồng hồ quả quýt ra xem giờ, mày nhăn lại.