Theo lý thuyết, chuyến tàu này đáng lẽ phải xuất phát rồi.
Đột nhiên, tiếng bước chân đều đặn truyền đến, giống như có rất nhiều người đang chạy, còn có một vài tiếng kim loại cọ xát va chạm.
Vân Xu tò mò nhìn lại, gần đến khu vực nhà ga thì từng hàng người có động tác giống nhau ùa vào, họ mặc đồng phục thống nhất, trên đầu đội mũ quân đội, bên hông đều đeo s.ú.n.g trường, vẻ mặt nghiêm túc, đang có trật tự tản ra xung quanh tàu hỏa.
Một người đàn ông trung niên đi đến gần, khẩn trương nhìn chằm chằm về một hướng.
Vân Xu nhận ra người này là trưởng tàu, họ có lẽ đang đợi ai đó.
Cả đoàn tàu đều im lặng một cách kỳ lạ.
Tiếng ủng quân đội giẫm lên mặt đất xi măng vang lên, một người bước những bước chân vững chắc tiến về phía này, chỉ riêng tiếng bước chân đã mang theo một cảm giác áp bức nhè nhẹ.
Người đàn ông mặc một bộ quân phục màu xanh sẫm thẳng thớm, bên hông thắt dây lưng quân dụng, dưới vành mũ là đôi mắt đen như mực, trên tay đeo đôi găng tay da màu đen.
Trên người anh còn khoác một chiếc áo choàng màu xanh đậm, sợi xích vàng thon dài cài ở hai bên, khi di chuyển áo choàng bay theo gió, tạo thành những đường cong sắc bén.
Đây là một người có khí thế mạnh mẽ.
Vân Xu lặng lẽ nhìn về phía bên kia, người đó vừa đi tới, trưởng tàu đã ân cần đón tiếp, chiều cao của trưởng tàu cũng không thấp, nhưng đứng trước mặt người kia lại bị lấn át, khí thế hoàn toàn bị ép xuống không còn chút nào.
Hai người đang nói chuyện gì đó, đột nhiên người đàn ông nhìn về phía này, ánh mắt sắc bén, dường như ẩn chứa ánh đao.
Vân Xu hoảng sợ, lập tức buông rèm sa xuống, trong lòng lo lắng bất an.
Người kia trông có vẻ hơi đáng sợ, cô vừa nãy chỉ nhìn vài lần, chắc là không sao đâu nhỉ.
“Kinh tư lệnh?” Trưởng tàu nhìn theo ánh mắt của Kinh Nam Lĩnh, chỉ thấy rèm sa màu trắng.
“Không có gì.” Kinh Nam Lĩnh nhàn nhạt nói, trong đầu hiện ra đôi mắt vừa rồi, kinh hoảng thất thố như nai con, vừa đẹp vừa thuần khiết.
Chắc là tiểu thư nhà nào.
Trưởng tàu lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra, ông ấy thật lo lắng người kia sẽ nói có vấn đề gì ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-629-co-dau-dan-quoc-bi-huy-hon-truoc-mat-moi-nguoi-9.html.]
Kinh Nam Lĩnh chính là người nắm quyền của quân phiệt phương Bắc, năm đó lão tư lệnh qua đời đột ngột, để lại một phủ tư lệnh to lớn, không biết bao nhiêu người thèm muốn miếng mỡ béo bở này, không coi Kinh Nam Lĩnh, người thừa kế, ra gì.
Kết quả thì sao, những kẻ nhúng tay vào đều bị xử lý không thương tiếc.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Có thể nói Kinh Nam Lĩnh đã thành công kế thừa thế lực bằng cách dẫm lên xác của những kẻ phản bội, lại dựa vào tài năng quân sự xuất chúng mà đưa thế lực tiến thêm một bước, đạt được uy danh lẫy lừng như ngày hôm nay.
Điều này cũng ngầm cho thấy người kia không dễ chọc vào, trưởng tàu chỉ muốn phục vụ tốt vị đại thần này, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
“Mời ngài lên xe.” Trưởng tàu cung kính nói.
Kinh Nam Lĩnh liếc nhìn đoàn tàu, ánh mắt hơi sâu.
Phó quan và mấy thuộc cấp khác đi theo sau anh lên xe.
Vân Xu buông rèm sa rất nhanh, khiến Vân Phi Vũ nghi ngờ: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
“Em thấy những người mặc quân phục, họ cũng lên tàu.” Vân Xu chần chừ nói: "Em vừa nãy hình như đã chạm mắt với một người trong số họ.”
Vân Phi Vũ trong lòng căng thẳng: "Người đó có nhìn thấy mặt em không?”
Vân Xu nói: “Chắc là không đâu anh, vừa nãy chúng ta chỉ nhìn nhau thoáng qua, em vẫn luôn rất cẩn thận.”
Vân Phi Vũ hơi yên tâm, không thấy mặt thì tốt: "Lần sau chú ý hơn.”
Để phòng ngừa vạn nhất, anh vẫn bảo em gái đeo kính râm, quàng khăn lụa, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì trước khi đến Bình Hải.
Hai anh em đang nói chuyện thì ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, rất có quy luật, như đánh vào lòng người vậy.
Tay Vân Xu nắm cốc nước vô thức siết chặt lại, may mắn là những người đó không dừng lại ở cửa khoang của hai người mà dần dần đi xa.
Họ có lẽ ở toa bên cạnh.
Không lâu sau, đoàn tàu cuối cùng cũng khởi hành, tiếng còi sắc nhọn vang lên.
Thình thịch.
Cảnh vật xung quanh bắt đầu lùi lại.
Cảm xúc khẩn trương còn sót lại của Vân Xu từ từ tan đi.