Vân Xu nén xuống nỗi nghi hoặc trong lòng, xoay người đối mặt với Quản Hòa Ngọc.
“Phu thê đối bái!” Tư lễ cao giọng nói.
Cha Quản hài lòng nhìn cảnh tượng trước mắt. Tất cả đều diễn ra theo đúng ý ông, thật tốt.
Quản Giác sắc mặt hoàn toàn trầm xuống, nắm tay siết chặt, không ngừng tự nhủ phải nhẫn nại, chỉ có hôm nay một lần mà thôi.
Vân Xu khẽ cụp mắt, đợi bước này qua đi, hai người trong mắt người khác sẽ là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Chỉ là ánh mắt dõi theo cô từ phía sau, dường như càng thêm rõ ràng.
Vân Xu cảm giác, từ khi cô bước vào cửa, người nọ đã không rời mắt khỏi cô.
“Tư lệnh, vị kia tới.” Phó quan thấp giọng nói.
Tay Kinh Nam Lĩnh đặt trên bao s.ú.n.g chậm rãi buông xuống, vẻ mặt hờ hững: “Ừ.”
Tua rua trên khăn hỉ nhẹ nhàng lay động, Vân Xu đang chuẩn bị cúi người.
Một giọng nói cực kỳ có sức xuyên thấu vang lên, cứng rắn át đi tiếng ồn ào khắp sảnh.
“Chờ một chút! Các người không thể thành thân!”
Tim Quản Hòa Ngọc đập mạnh một nhịp, lưng lại không thể cúi xuống.
Động tác hành lễ của đôi tân nhân dừng lại, tiếng ồn ào trong hỉ đường đột nhiên im bặt, khách khứa quay đầu lại với ánh mắt kinh ngạc.
Chỉ thấy ngoài cửa đứng một người phụ nữ mặc âu phục trắng. Giọng nói vừa nãy ngăn cản là do cô ta hô lên.
Người khác nhíu mày nói: “Cô gái à, đây là hỉ đường của người khác, không phải chỗ cô làm loạn, mau rời đi đi.”
“Ngày vui của Quản gia không cho phép người tùy tiện gây rối.” Lại có người lên tiếng: "Cô đừng làm chuyện khiến mình hối hận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-640-co-dau-dan-quoc-bi-huy-hon-truoc-mat-moi-nguoi-20.html.]
“Mau rời đi đi, Quản lão gia không phải là người dễ dãi đâu.”
Diệp Bảo Trà cố chấp đứng tại chỗ, lớn tiếng nói: “Tôi không đến gây rối, tôi chỉ đến theo đuổi tình yêu của mình, theo đuổi cuộc sống tự do.”
Cô ta không màng sự cản trở của mọi người, lập tức đi đến bên cạnh Quản Hòa Ngọc, thái độ thân mật nói: “A Ngọc, em đến tìm anh.”
Tiếng gọi này khiến các tân khách nghẹn họng. Người con gái đột nhiên xuất hiện rõ ràng có quan hệ không tầm thường với đại công tử Quản gia. Họ lại cẩn thận liếc nhìn Kinh Nam Lĩnh, anh vẫn ung dung ngồi đó. Giống như đang xem kịch, mọi người đồng loạt im lặng.
Môi Quản Hòa Ngọc run rẩy: "Em không nên đến.”
Diệp Bảo Trà nói: “Chúng ta yêu nhau, em cần phải đến. Em không thể để anh cứ như vậy từ bỏ, khuất phục trước số phận. Anh đã quên những tư tưởng mới mà chúng ta tiếp thu ở nước ngoài sao? Dân chủ, bình đẳng, tự do!”
“Anh đã quên sao!”
Ánh mắt Quản Hòa Ngọc phức tạp.
Ngồi ở trên, cha Quản giận dữ không kiềm chế được: "Diệp tiểu thư, hôm nay là ngày đại hỉ của con trai ta, xin cô đừng tùy tiện quấy rối!”
Diệp Bảo Trà không sợ hãi ngẩng đầu, cô muốn mang Quản Hòa Ngọc ra khỏi sự áp bức này: "Bá phụ, A Ngọc và Vân tiểu thư còn chưa gặp mặt nhau được mấy lần, sao bác có thể ép A Ngọc cưới cô ấy!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Cha Quản lạnh lùng nói: “Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối. Họ đã định hôn ước từ nhỏ, vốn dĩ phải ở bên nhau. Còn Diệp tiểu thư cô, nên về đâu thì về đó đi!”
“Bây giờ đã là thời đại mới, chúng cháu có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, chúng cháu có quyền bảo vệ nhân quyền của mình.” Diệp Bảo Trà lớn tiếng nói: "Cháu và A Ngọc thật lòng yêu nhau, cháu đến theo đuổi hạnh phúc của mình có gì sai!”
Cô ta nhìn về phía Quản Hòa Ngọc, giơ cuốn sách trên tay: "A Ngọc, anh còn nhớ cuốn sách này không? Đây là món quà anh tặng em nửa năm trước. Chúng ta đã ước hẹn cùng nhau theo đuổi lý tưởng, em vẫn luôn đợi anh.”
Tâm thần Quản Hòa Ngọc kịch liệt rung động. Đây là tình cảm nồng nhiệt, không sợ hãi đến nhường nào. Cô vì anh, một mình xông vào nơi này.
Cảm xúc trong lòng anh cuộn trào như sóng, tràn ngập mọi ngóc ngách. Đây là người con gái anh yêu, là người bạn đời anh muốn nắm tay đi hết cuộc đời.
Cha Vân sắc mặt đen như đáy nồi. Trước mặt bao nhiêu người, một người con gái đột nhiên xông tới bày tỏ tình cảm với Quản Hòa Ngọc, mà anh ta lại tỏ vẻ cảm động. Xem ra hai người đã có tình ý với nhau từ trước.
Suýt chút nữa gả cô con gái yêu quý cho loại người này, trán cha Vân giật liên hồi.
“Làm càn! Ta thấy cô thật vô liêm sỉ!” Cha Quản mặt xanh mét: "Người đâu! Đưa Diệp tiểu thư ra ngoài!”