“Hòa Ngọc……” Giọng Diệp Bảo Trà khàn khàn gọi người yêu.
Nhưng người đàn ông vẫn ngây ngốc đứng đó, mắt không chớp. Bộ lễ phục tân lang màu đỏ trên người anh ta chói mắt, Diệp Bảo Trà như rơi vào hầm băng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Quản Hòa Ngọc ngây người đứng tại chỗ. Anh ta đọc đủ thứ thi thư, lại không thể nghĩ ra bất kỳ từ nào có thể hình dung vẻ đẹp này.
Nếu mọi chuyện suôn sẻ, cô đã là vợ anh ta rồi.
Không thể diễn tả được ý nghĩ trong lòng, anh ta không ngừng tự nhủ, người anh yêu là Diệp Bảo Trà, nhưng nỗi lòng phức tạp lại không hề giảm bớt. Cảm xúc vi diệu đang lên men, khiến anh ta tâm thần hoảng hốt.
Quản Hòa Ngọc nghe thấy tiếng gọi của Diệp Bảo Trà, nhưng không dám quay đầu nhìn cô ta, chỉ có thể lúng túng đứng tại chỗ.
Thời gian như ngừng lại. Tất cả mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Xu, chỉ có một người sắc mặt không ổn.
Quản Giác sắc mặt xanh mét, nắm tay siết chặt. Sớm biết như vậy, anh nên nói rõ mọi chuyện với phụ thân.
Từ cách giáo dục hai anh em có thể thấy, cha Quản tính cách cổ hủ, coi trọng lễ giáo, tuyệt đối sẽ không cho phép một người con gái có bất kỳ liên hệ nào với hai người con trai trong nhà.
Nếu Quản Giác nói ra ý định muốn kết thân với Vân gia, chỉ khiến Cha Quản nảy sinh ý định hủy bỏ hôn ước ngay lập tức, thậm chí còn có thể ra lệnh cấm hai nhà gặp mặt.
Hơn nữa, Cha Quản còn có ý định lợi dụng cuộc hôn nhân này để Quản Hòa Ngọc hồi tâm chuyển ý. Ông ấy ghét cay ghét đắng Diệp Bảo Trà, người mà Quản Hòa Ngọc đã tư định cả đời, căn bản sẽ không đồng ý hai người tiếp tục qua lại.
Bản thân anh vốn nhỏ hơn Vân Xu ba tuổi, khả năng Vân gia nguyện ý để Vân Xu đợi anh thêm vài năm là quá nhỏ.
Cho nên sau nhiều lần suy nghĩ, Quản Giác quyết định trước tiên để Vân Xu gả vào Quản gia, rồi tìm cách loại bỏ Quản Hòa Ngọc.
Anh quá hiểu rõ người anh này, gần như nắm rõ tính cách đối phương. Chỉ cần dùng những từ “tự do”, "tình yêu” mà Quản Hòa Ngọc hay nói, dễ như trở bàn tay là có thể dụ dỗ được.
Đến lúc đó lại sắp xếp Diệp Bảo Trà xuất hiện bên cạnh Quản Hòa Ngọc, hai người sẽ nhen nhóm lại tình xưa, Quản Hòa Ngọc sẽ càng không muốn quay về.
Bản thân vừa lúc có thể mượn cơ hội này để nắm quyền kiểm soát Quản gia, đợi khi đủ mạnh, anh sẽ công khai mọi chuyện, đường đường chính chính ở bên Vân Xu. Còn trách nhiệm đương nhiên là do Quản Hòa Ngọc gánh vác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-643-co-dau-dan-quoc-bi-huy-hon-truoc-mat-moi-nguoi-23.html.]
Rốt cuộc, Quản Hòa Ngọc quả thật đã bỏ rơi người vợ mới cưới, tư tình với người phụ nữ khác.
Đến lúc đó, Vân Xu sẽ là người vô tội nhất, không ai trách móc anh, anh cũng sẽ không để bất kỳ ai trách móc cô.
Bá tánh chỉ biết cảm thán Quản gia trọng tình nghĩa, Vân gia tiểu thư cuối cùng cũng tìm được người chồng tốt.
Quản Giác nghĩ hết kế này đến kế khác, ngay cả người bên ngoài cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Anh vốn có dã tâm với Quản gia, trong tay đã âm thầm tích góp nhân mạch.
Nhưng sắp đến đích thì lại xảy ra chuyện bại lộ lớn như vậy.
Kinh Nam Lĩnh vậy mà lại xuất hiện ở hôn lễ, đối phương chắc chắn là vì Vân Xu mà đến. Quản Giác dù tự cao tự đại đến đâu cũng không dám nói mình có thể thắng được Kinh Nam Lĩnh.
Người đàn ông này thật đáng ghét!
Vân Xu cảm nhận được vô số ánh mắt nóng rực dừng ở trên người, mày khẽ nhíu lại. Cô biết sẽ như vậy.
Bóng dáng màu xanh đậm chậm rãi tiến lại gần. Vân Xu ngước mắt nhìn lên, người đàn ông đang rũ mắt nhìn cô, trong tay cầm chiếc khăn voan đỏ vừa rơi xuống.
Anh thong thả đeo chiếc găng tay da vào, lộ ra bàn tay thon dài hữu lực, lòng bàn tay có vết chai mỏng nhạt.
Cô từng nhìn thấy đôi tay này dùng s.ú.n.g gỗ đánh bị thương một người, giờ phút này lại cầm chiếc khăn voan đỏ mềm mại mà nhẹ nhàng đắp lên cho cô.
Tầm mắt bị che khuất từng chút một, trước mắt toàn là màu đỏ.
Sau đó, khăn voan lại được người từ từ nhấc lên, cô thấy chiếc mũ quân đội màu đen, sợi xích vàng khẽ lay động, cùng với một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Vẫn là anh ấy.
Anh ấy cứ như vậy nhìn cô, ánh mắt mang theo ý vị không rõ.
Toàn bộ nơi sân tĩnh lặng đến quỷ dị, không ai không hiểu ý của Kinh Nam Lĩnh.
Anh đang cảnh cáo bọn họ, đừng động vào cô.