Diệp Bảo Trà căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn Quản Hòa Ngọc. Anh vẫn đang nhìn Vân Xu, chỉ là trong mắt không còn vẻ bài xích ban đầu nữa. Không được, không thể để anh ấy đổi ý. Đã đến bước này rồi, anh ấy và mình chỉ có thể đi tiếp.
Diệp Bảo Trà nhanh chóng lên tiếng trước Quản Hòa Ngọc: “Vân tiểu thư, tôi và A Ngọc xin lỗi cô.” Sau đó, cô ta đổi giọng: “Nhưng tôi không cho rằng mình làm sai. Mỗi người đều có quyền theo đuổi tự do và hạnh phúc.”
“Tôi chỉ đang bảo vệ tình yêu của mình. Loại hôn ước định sẵn từ nhỏ này là sai lầm, càng không nên tồn tại. Nó bỏ qua ý kiến của mọi người, ép hai người xa lạ đến với nhau, chỉ làm tăng thêm sự oán hận.”
“Hy vọng Vân tiểu thư sau này có thể tìm được tình yêu thuộc về mình, không cần phải gò bó trong lễ giáo phong kiến.”
Diệp Bảo Trà nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ, cho rằng sau khi nói xong sẽ nhận được sự ủng hộ của mọi người như trước.
Nhưng xung quanh lại một lần nữa im lặng. Vẻ mặt mọi người kỳ lạ. Lời này nghe thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng khi người bị thuyết giáo lại là Vân tiểu thư thì lại có chút không đúng.
Vân Xu nhíu mày: “Diệp tiểu thư, cô có thể theo đuổi tình yêu của mình, nhưng tại sao cô lại theo đuổi nó trong đám cưới của tôi?” Cô thở dài nói: “Nếu hai người thật lòng yêu nhau, có thể nói với tôi, tôi sẽ khuyên cha tôi hủy bỏ hôn ước.” Cô cũng không thiếu người để gả, không cần thiết phải níu kéo một người không yêu mình. “Nhưng cô và công tử Quản gia lại giấu kín mọi chuyện, đó là vì sao?”
Sắc mặt Diệp Bảo Trà cứng lại. Đương nhiên là vì họ từ đáy lòng đã không nghĩ rằng Vân Xu sẽ hiểu được tình yêu này, cũng không coi Vân Xu là một người ngang hàng. Họ đang đứng ở vị thế cao hơn để nhìn xuống cô.
Các vị khách khứa khẽ xì xào. Những người vừa nãy còn khen ngợi Diệp Bảo Trà giờ đã thay đổi giọng điệu.
“Diệp tiểu thư quá hung hăng rồi. Xông vào đám cưới của Vân tiểu thư như vậy thật quá đáng!”
“Thật là không hiểu lễ nghĩa! Tôi xem trọng việc học mà hóa ra chỉ học được những thứ vô ích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-645-co-dau-dan-quoc-bi-huy-hon-truoc-mat-moi-nguoi-25.html.]
“Quản công tử không xứng với Vân tiểu thư. Hôn ước này kết thúc cũng tốt.”
“Ôi, vừa nãy Vân tiểu thư chắc chắn rất khó chịu. Lẽ ra tôi nên giúp đỡ mới đúng.”
“Nghe nói trên báo còn đăng chuyện tình của hai người họ. Vân tiểu thư thật đáng thương.”
“Vân tiểu thư tính tình dịu dàng, hiểu lòng người. Nếu hai người họ nói thẳng mọi chuyện thì cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý, đâu đến nỗi xảy ra nhiều chuyện như vậy!”
Đầu óc Diệp Bảo Trà trống rỗng. Tiếng xì xào của mọi người như những lưỡi kiếm đ.â.m vào người cô. Những người trước đây còn khen ngợi cô giờ đã hoàn toàn thay đổi thái độ. Họ đang chỉ trích cô không nên lỗ mãng như vậy, không nên tùy tiện xông vào, khiến Vân Xu đau khổ và mất mặt. Nhưng… họ vốn nên ủng hộ cô chứ? Quản Hòa Ngọc và cô yêu nhau thật lòng, cô chỉ đang theo đuổi hạnh phúc của mình mà thôi.
Diệp Bảo Trà quay đầu nhìn về phía người yêu, muốn nhận được sự ủng hộ từ anh. Nhưng Quản Hòa Ngọc vẻ mặt phức tạp, khẽ hé miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại im lặng.
Diệp Bảo Trà cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Cô lại nhìn về phía mấy người bạn học của Quản Hòa Ngọc, hy vọng họ có thể lên tiếng ủng hộ cô, nhưng rồi họ lại ấp úng.
Một lúc sau, một nam sinh xoa xoa tay, lúng túng nói: “Chuyện hôm nay thật sự có chút thiếu sót. Vân tiểu thư chỉ là một cô gái yếu đuối, chúng ta không nên để cô ấy phải chịu trách nhiệm.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Nữ sinh trộm liếc nhìn Vân Xu, mặt hơi đỏ lên: “Đúng vậy. Tôi nghĩ lại thì thấy Vân tiểu thư vô tội. Là Quản gia không đồng ý cho hai người ở bên nhau. Bảo Trà, chuyện này không liên quan gì đến Vân tiểu thư cả. Thực ra, chúng ta nên chọn một phương pháp thích hợp hơn để giành lấy quyền lợi của mình.” Họ nhớ lại những lời mình đã nói trước đó, trong lòng hổ thẹn, bây giờ đang muốn tìm cách bù đắp.
Quản Hòa Ngọc và Diệp Bảo Trà là bạn bè của mấy người này, họ không tiện nói nhiều, chỉ có thể đưa ra ý kiến trung lập.
Nhưng Diệp Bảo Trà vẫn không thể chịu đựng được. Cô mờ mịt đứng tại chỗ, xung quanh mọi người ồn ào náo nhiệt, nhưng cô lại cảm thấy cô đơn. Không nên như thế này chứ? Cô đáng lẽ phải được mọi người tán thưởng và ủng hộ mới đúng.