Đây mới là cách đối xử với bạn đời như một người bình đẳng.
Vân Xu thậm chí còn nhận được rất nhiều thư, hầu hết đều là thư của phụ nữ, họ cảm ơn cô vì đã nói ra những lời đó, khiến mọi người chú ý đến sự tồn tại của họ, mang đến cho họ nhiều lựa chọn và cơ hội hơn.
……
Quản Hòa Ngọc đặt bản báo cáo vừa viết xong sang một bên, đứng dậy đi lấy nước, đi ngang qua ánh mắt kỳ lạ của đồng nghiệp.
“Anh ta chính là người yêu của Diệp tiểu thư, vì Diệp tiểu thư mà bỏ rơi Vân tiểu thư sao?”
“Đừng nói nữa, đều là đồng nghiệp cả.”
“Tôi chỉ là không phục, ngày đại hôn còn cùng người yêu cũ tâm sự, vậy đặt Vân tiểu thư vào đâu! Đã có hôn thê rồi còn qua lại với người khác, quá vô sỉ!”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Lời nói thì nói vậy không sai…”
Quản Hòa Ngọc nghe tiếng nói dần xa, bờ vai cứng đờ từng chút một rũ xuống, từ khi thân phận bị phơi bày, thái độ của đồng nghiệp đối với anh đều thay đổi, giống như có một lớp ngăn cách.
Mọi người ca ngợi và theo đuổi Vân Xu, đương nhiên không ưa nổi người chồng chưa cưới đã bỏ rơi cô, thường xuyên nói bóng gió mỉa mai anh.
Nhưng Quản Hòa Ngọc không thể trách Vân Xu, câu chuyện tình yêu ban đầu là do Diệp Bảo Trà viết ra, Vân Xu chưa bao giờ chủ động nhắc đến những chuyện này, ngược lại là Diệp Bảo Trà không ngừng tìm đến cô.
Trở lại chỗ ngồi, lòng Quản Hòa Ngọc trống rỗng.
Tan làm, Quản Hòa Ngọc nặng nề bước về nhà, trên sàn nhà vương vãi những tờ báo.
Anh biết Diệp Bảo Trà vì sao lại như vậy, kể từ sau số báo 《Sao Trời》 kia, dù là tờ báo nào, mục bình luận hầu như đều là những bài ca ngợi Vân Xu.
Những độc giả trước đây của Diệp Bảo Trà đã sớm tan tác, thậm chí còn có người viết thư quay lại lên án mạnh mẽ cô ta ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, trách mắng hai người họ cấu kết làm chuyện xấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-672-co-dau-dan-quoc-bi-huy-hon-truoc-mat-moi-nguoi-52.html.]
Tâm trạng của cô ta cứ thế mà dần dần rạn nứt.
Quản Hòa Ngọc nhặt những tờ báo lên, trải chúng ra trên bàn rồi bước vào phòng.
Diệp Bảo Trà đang ngồi yên lặng trước bàn, tay cầm bút, nhưng trên giấy vẫn chưa có một chữ nào.
Tài năng mà cô ta tự hào dường như đã tan biến, không còn chút dấu vết nào, danh tiếng tài nữ cũng bị rất nhiều người chế giễu.
Đúng như Diệp Bảo Trà nghĩ, sau yến tiệc, không còn ai mời cô ta tham dự các buổi tụ họp, cô ta hoàn toàn mất địa vị trong giới, ngay cả bạn bè cũng dần dần ít liên lạc với cô ta hơn.
Đây chẳng lẽ là báo ứng?
Cô ta rơi vào hoàn cảnh như vậy, người đưa ra chủ ý là Hồ Chi cũng quá kém cỏi, bị mọi người xa lánh.
Ở Bình Hải Thị gần như không tìm được mấy người không ca ngợi Vân Xu, có người kể lại cuộc trò chuyện của họ rồi rời đi, mọi người sinh ra ác cảm.
Cuối cùng, cô ta chẳng đạt được thứ gì.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Bảo Trà cũng không quay đầu lại, ban đầu cô ta muốn một tình yêu thuần khiết và cao thượng, nhưng Quản Hòa Ngọc thật chất không thể quên được Vân Xu.
Cô ta muốn chứng minh bản thân ở Bình Hải Thị, cuối cùng lại chẳng làm nên trò trống gì.
Sự khác biệt giữa lý tưởng và thực tế đã giáng cho Diệp Bảo Trà một đòn nặng nề.
“Về rồi à?” Cô ta lạnh lùng nói.
Quản Hòa Ngọc bước lên một bước, nhìn về phía bàn của cô ta: "…Nếu không viết được thì hay là ra ngoài làm việc, nhìn ngắm thế giới bên ngoài nhiều hơn.”
Diệp Bảo Trà đột nhiên quay đầu lại: "Anh cũng cho rằng tôi kém xa Vân Xu đúng không?”
Quản Hòa Ngọc nhíu mày nói: “Anh không có ý đó.”
Diệp Bảo Trà cười lạnh một tiếng: "Anh chính là vậy, ngày yến tiệc anh vừa vào cửa đã tìm cô ta, đáng tiếc là cô ta và Kinh tư lệnh tình cảm rất tốt, anh không có cơ hội nào đâu!”