Khi Vân Xu còn nhỏ, dung mạo chưa nở rộ, đã có họa sĩ thấy cô mà lòng vui mừng, hy vọng có thể lưu lại tác phẩm, bây giờ cảnh tượng này ông hoàn toàn không bất ngờ.
Thời gian từ từ trôi qua, tấm vải vẽ trắng tinh dần nhiễm những sắc màu khác.
Cha Vân và mẹ Vân trò chuyện vu vơ, người hầu cẩn thận bước tới, nhỏ giọng báo cáo: “Lão gia, Kinh tư lệnh đến.”
Cha Vân nói: “Mời Kinh tư lệnh đến đây.”
Người hầu vâng lời, xoay người rời đi.
Mẹ Vân che miệng cười khẽ, trong lòng hài lòng, Kinh Nam Lĩnh ba ngày hai bữa đến thăm phủ họ Vân, mục đích là ai thì không cần nói cũng biết.
Anh càng coi trọng và quan tâm Vân Xu, mẹ Vân càng yên tâm.
Một lát sau.
Kinh Nam Lĩnh đi tới sau lưng người hầu, dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng trước sau như một, ánh mắt băng giá, khí thế bức người.
Bước vào đình viện, ánh mắt anh lập tức dừng trên người Vân Xu, khí tràng quanh người anh chậm rãi dịu lại.
Bên này, Jonas nói vài câu với trợ lý, trợ lý nhìn về phía Vân Xu: “Vân tiểu thư, cô có thể cười một chút được không? Nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, cười một chút đi.”
Ánh mắt Jonas nóng rực, ông muốn vẽ ra mặt đẹp nhất của Muse.
Vừa dứt lời, Vân Xu hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt trong veo ánh vào một bóng hình thẳng tắp, vì thế khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười tươi tắn động lòng người nở rộ.
Ánh nắng dịu dàng dừng trên người cô, hàng mi dài đen nhánh rung rinh, trong mắt cô ẩn chứa cả sự dịu dàng của ba tháng.
Giờ khắc này, thời gian dường như ngừng lại, cho đến khi một tiếng động nhỏ vang lên.
Bút vẽ rơi khỏi tay, Jonas ngơ ngác nhìn cô, tim ông đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Khi cô mỉm cười, vạn vật chỉ có thể trở thành nền.
Ông có dự cảm, bức họa này sẽ trở thành kiệt tác cao nhất trong cuộc đời ông.
……
Vài ngày sau, Kinh Nam Lĩnh đề cập đến một chuyện khác với Vân Xu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-675-co-dau-dan-quoc-bi-huy-hon-truoc-mat-moi-nguoi-55.html.]
“Dạy em dùng súng?” Vân Xu kinh ngạc hỏi.
“Không phải yêu cầu em làm gì, nhưng em phải biết cách dùng nó." Kinh Nam Lĩnh nói: "Muốn học không?”
Anh hy vọng Vân Xu có thể có thêm khả năng tự bảo vệ mình, nhưng nếu cô ấy thực sự không muốn học, anh cũng không ép buộc.
Vân Xu cảm thấy hứng thú nói: “Em muốn thử xem.”
Chuyện trên tàu hỏa cô nhớ rõ ràng. Thời đại này học thêm một chút đồ phòng thân, dù sao cũng không có gì là sai.
Phủ tư lệnh phòng bị nghiêm ngặt, chỉ riêng cổng đã có vài binh lính đứng gác.
Vân Xu đi theo sau lưng Kinh Nam Lĩnh, đi ngang qua, các binh lính đồng loạt chào hai người. Thỉnh thoảng cô có thể cảm thấy một vài ánh mắt dò xét kín đáo của binh lính, cô đã quen rồi.
Sau khi một người lính đi ngang qua, Vân Xu khẽ kêu một tiếng rồi dừng bước.
Kinh Nam Lĩnh cúi mắt: “Sao vậy?”
Vân Xu nhìn chằm chằm người lính bên trái một hồi: “Anh ấy trông quen quá, có phải em đã gặp anh ấy ở đâu rồi không?”
Người lính bị nhìn chằm chằm mặt từ từ đỏ lên, tay chân không biết để vào đâu.
Phó quan liếc nhìn người này, cười nói: “Vân tiểu thư, cậu ấy từng ở Vân phủ một thời gian, là người đầu tiên đi bảo vệ cô, sau đó vì một số việc trong quân đội mà bị triệu hồi về.”
Vân Xu bừng tỉnh ngộ, cô liền nói người này trông rất quen.
“Trước đây đã làm phiền anh, cảm ơn." Vân Xu nói.
Người lính sững sờ, mặt đỏ ửng càng sâu, lớn tiếng nói: “Có thể bảo vệ Vân tiểu thư là vinh hạnh của tôi!”
Tiếng hét này vang vọng đến tận mười dặm, hét xong, chính anh cũng ngây người.
Vân Xu ngẩn ra, sau đó mím môi cười, gật đầu với hai người một lần nữa, lúc này mới tiếp tục đi theo sau lưng Kinh Nam Lĩnh.
Bóng dáng mảnh khảnh dần khuất xa.
Người lính đứng tại chỗ vẫn còn đắm chìm trong nụ cười đó. Đồng đội ghen tị vỗ vỗ cánh tay anh ta: “Cậu nhóc thật may mắn, Vân tiểu thư lại nhớ cậu.”
Danh tiếng của Vân Xu vang dội khắp Bình Hải Thị, không biết bao nhiêu người muốn đến thăm cô mà không có cơ hội, huống chi là được cô nhớ đến.
Kinh Nam Lĩnh từ trước đến nay luôn kiểm soát rất nghiêm ngặt sự an toàn của Vân Xu, không cho bất kỳ ai có cơ hội, đặc biệt là sau khi có kẻ xấu mưu toan xâm nhập vào Vân gia, số lượng người bảo vệ đã tăng gấp đôi.