Kinh Nam Lĩnh cúi mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy phấn khích của cô: “Thấy rồi, làm rất tốt.”
Vân Xu càng vui hơn.
“Em còn muốn thử lại!”
Kinh Nam Lĩnh khẽ cười: “Giống như vừa rồi sao?”
Nụ cười của Vân Xu cứng lại, nhớ lại cảnh tượng trước đó, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng trong phút chốc như hoa đào nở rộ, đỏ đến mê người, ấp úng nửa ngày không nói nên lời.
Kinh Nam Lĩnh thấy cô đã khá hơn, cũng không thể trêu chọc cô thêm nữa.
Buổi tối, sau khi ăn tối, Kinh Nam Lĩnh đưa Vân Xu về Vân gia, trên đường nhắc đến một chuyện khác.
Bình Hải Thị sắp tổ chức một buổi đấu giá lớn, chủ nhân buổi đấu giá đã gửi thư mời, mời Kinh Nam Lĩnh và Vân Xu cùng tham dự.
Vân Xu lập tức đồng ý, cô chưa từng đi đấu giá bao giờ, chỉ nghe anh trai nói qua vài câu, có vẻ rất thú vị.
Đặc biệt là buổi đấu giá lần này, nghe nói có không ít đồ tốt.
Tuy nhiên, trước buổi đấu giá, tổng biên tập tờ báo “Sao Trời” đã tìm đến tận cửa.
Tổng biên tập cẩn thận liếc mắt nhìn: “Vân tiểu thư, số báo trước đã bán hết, rất nhiều người yêu cầu in thêm, cô xem…”
Vân Xu lắc đầu: “Lúc trước đã nói rõ chỉ in hai nghìn bản.”
Cô thực ra không muốn ảnh chụp của mình được đăng báo, nhưng tổng biên tập năn nỉ mãi, cuối cùng cô vẫn đồng ý, nhưng việc in thêm thì tuyệt đối không thể.
Tổng biên tập vẻ mặt đau khổ, ông ta cũng biết chứ.
Nhưng người hâm mộ Vân Xu quá nhiều, không hề khoa trương mà nói, toàn bộ Bình Hải Thị khó mà tìm ra mấy người không hâm mộ cô.
Ngay cả những người nước ngoài kiêu ngạo cũng mỗi người đều mời thầy dạy tiếng Hoa điên cuồng học tập, có thể thấy được sức ảnh hưởng của cô lớn đến mức nào.
Tổng biên tập đoán rằng cơn sốt học tiếng Hoa có lẽ sẽ kéo dài rất lâu rất lâu.
Còn có một số thanh niên tự xưng là tài tử mặt mày tươi rói đến bắt chuyện với ông ta, thực ra ai cũng muốn hỏi thăm tin tức từ ông, thậm chí có người còn muốn lẻn vào nhà ông trộm báo, thật không thể nhẫn nhịn.
Thái độ của Vân Xu rất kiên quyết, tổng biên tập cuối cùng mang theo tiếc nuối rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-677-co-dau-dan-quoc-bi-huy-hon-truoc-mat-moi-nguoi-57.html.]
Vân Phi Vũ hỏi: “Vì sao không muốn?”
Vân Xu cười nói: “Thời đại này cần nhiều tư tưởng và tiếng nói khác nhau hơn. Em nói ra ý kiến của mình và nhận được phản hồi tốt, như vậy là đủ rồi.”
Sau này sẽ có nhiều người chú ý hơn đến tình cảnh sống của những phụ nữ yếu thế, cô cũng sẽ tiếp tục nỗ lực, đóng góp một phần sức lực cho thời đại này.
Ánh mắt Vân Phi Vũ dần dịu dàng, anh xoa đầu em gái, ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định.
……
Ngày đấu giá.
Nam thanh nữ tú ăn mặc đẹp đẽ rủ nhau đến phòng đấu giá.
Trong sảnh lớn sáng sủa lộng lẫy, châu quang bảo khí rực rỡ lấp lánh, đèn tường bằng lưu ly tinh xảo tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, gạch trắng được khảm viền vàng, khắp nơi xa hoa.
Tổng cộng có hai tầng, có cả lô VIP và chỗ ngồi trực tiếp ở sảnh.
Trên bàn tròn trải khăn trắng, bày đầy trái cây và bánh ngọt, cùng với một chiếc chuông vàng.
Những người hầu mặc áo choàng và những cô hầu gái mặc sườn xám lặng lẽ đứng xung quanh.
Những người đi cùng nhau ngồi vào cùng một bàn, thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu, ánh mắt không tự giác liếc về phía cửa lớn.
“Nghe nói lần này Vân tiểu thư sẽ đến, không biết thật hay giả.”
“Tôi cũng nghe nói, chắc là thật đấy, chủ nhân buổi đấu giá đích thân nói. Nếu là giả, anh đoán xem có bao nhiêu người ở đây sẽ tức giận bỏ đi.”
“Vậy thì tốt rồi, từ lần chia tay ở yến tiệc lần trước, lại không có cơ hội gặp lại Vân tiểu thư, trong lòng thực sự nhớ nhung.”
“Lời này anh có dám nói trước mặt Kinh tư lệnh không?”
“Hà tất phải nói những lời như vậy, Vân tiểu thư giống như vầng trăng trên trời cao, chúng ta ngưỡng mộ trong lòng, quả thật là chuyện thường.”
Chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa phòng đấu giá, người giữ cửa vội vàng tiến lên mở cửa cho khách, nhưng khoảnh khắc người đó bước ra, người giữ cửa ngây người tại chỗ.
Kinh Nam Lĩnh đỡ Vân Xu xuống xe, cô thuận thế khoác tay anh.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Người giữ cửa vẫn ngơ ngác đứng đó, Vân Xu nói lời cảm ơn với anh, anh mới giật mình hoàn hồn, thất thần nhìn theo bóng dáng tinh tế xinh đẹp kia.