Đó chính là Vân tiểu thư được ca ngợi như viên minh châu.
Thấy được cô rồi, thật sự không còn nhìn nổi những người khác nữa.
Cánh cửa sảnh lớn từ từ được kéo ra.
Ánh mắt mọi người lại một lần nữa đổ dồn về phía đó, lần này họ không thất vọng thu hồi tầm mắt như trước, mà ánh mắt trở nên càng thêm nhiệt liệt.
Vân tiểu thư đến rồi.
Ánh đèn vàng chiếu rọi lên người cô, như phủ lên một lớp lụa mỏng mơ ảo. Chiếc sườn xám cô mặc là màu đen tuyền, chỉ thêu những đóa tịch mai trắng ở bên hông và cổ áo.
Đơn giản đến cực hạn, đẹp đến cực hạn.
“Cuối cùng cũng lại được nhìn thấy cô ấy." Có người khẽ cảm thán.
Một người dẫn đầu động, những người còn lại cũng theo sau.
Tuy rằng ở buổi đấu giá mọi người thường không trò chuyện, nhưng ai bảo đây là Vân tiểu thư chứ, có thể nói với cô ấy một câu thôi, họ cũng vui rồi.
Vân Xu vừa bước vào cửa, liền thấy mọi người đứng dậy đi về phía cô, trong đó có không ít khuôn mặt quen thuộc trong yến tiệc.
“Vân tiểu thư, buổi chiều tốt lành.”
“Vân tiểu thư, những lời cô nói lần trước, em gái tôi…”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Vân tiểu thư, tôi là người…”
Vài vị quý tộc nước ngoài mặt mày tươi rói chen đến trước mặt Vân Xu, đồng loạt dùng tiếng Hoa chào hỏi cô.
“Vân tiểu thư, ngài so với trước đây càng thêm xinh đẹp.”
“Vân tiểu thư, quả thật đúng như lời cô nói, tiếng Hoa thật đẹp.”
“Hy vọng sau này có nhiều cơ hội hơn để có thể giao lưu với cô.”
Trải qua mấy ngày phấn đấu học tập, họ đã có thể giao tiếp đơn giản, lần này cô chắc chắn sẽ sẵn lòng nói chuyện với họ.
Vân Xu lộ vẻ kinh ngạc, sau đó đôi mắt cong lên: “Có cơ hội thì nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-678-co-dau-dan-quoc-bi-huy-hon-truoc-mat-moi-nguoi-58.html.]
Cô nhìn về phía đám người phía sau, còn thấy Phương Hàn Triệt, Phương phu nhân, Quản Giác và mẹ của Quản Giác.
Quản Giác cố chen lên phía trước, cười gọi: “ Chị Xu.”
Tiếng gọi này của anh lập tức thu hút vô số ánh mắt ghen tị, người kia là ai mà gọi thân mật như vậy?
Vân Xu nói: “A Giác, em cũng đến đây sao?”
Tuy rằng Quản Hòa Ngọc làm việc không đạo nghĩa, nhưng cô có cảm tình rất tốt với Quản Giác. Trước đây ở chung với anh cũng rất thoải mái, cho nên vẫn luôn giữ liên lạc với anh, gia đình họ Vân cũng ngầm đồng ý chuyện này.
Có một người em trai như vậy cũng không tệ.
Quản Giác nói: “Em cùng cha đến, không ngờ lại vừa khéo gặp được chị Xu. Chịđêm nay có muốn thứ gì không, cứ nói với em một tiếng.”
Lời này vừa nói ra, tiếng ồn ào nhỏ dần, mọi người đều muốn biết cô nhắm vào món đồ nào, biết đâu có thể có cơ hội thể hiện.
Vân Xu nói: “Chị còn chưa xem kỹ danh sách, tạm thời chưa rõ lắm.”
Mọi người tiếc nuối, tiếp tục không ngừng tìm đề tài trò chuyện.
Vân Xu không chịu nổi sự nhiệt tình của họ, tiến lại gần Kinh Nam Lĩnh hơn một chút.
Kinh Nam Lĩnh bước lên một bước, ánh mắt sắc như dao, hờ hững quét về phía những người trước mặt, áp lực vô hình lan tỏa ra.
Những người đang tiến lên cảm thấy sống lưng chợt lạnh, không tự giác lùi về phía sau, nhường đường.
Kinh Nam Lĩnh lúc này mới thong thả nói: “Xin phép.”
Chủ nhân buổi đấu giá, Trương tiên sinh, nhân cơ hội tiến lên, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình vừa phải: “Vân tiểu thư đã đến, khiến cho buổi đấu giá sơ sài này của tôi thêm phần rạng rỡ, kẻ hèn này vô cùng vinh hạnh.”
“Ngài quá khen rồi." Vân Xu cười nói.
Trương tiên sinh cười mà không nói, đây không phải là khoa trương, mà là lời nói chân thành của ông.
“Lô của Kinh tư lệnh và Vân tiểu thư ở trên lầu hai, tôi xin phép dẫn hai vị lên.”
Lô VIP trên lầu hai so với lầu một còn lộng lẫy hơn, phần lớn giống hệt nhau, chỉ có một gian khác biệt. Các lô khác chỉ có một tấm bình phong phía sau, nhưng lô ở giữa còn có rèm châu thủy tinh rủ xuống phía trước, bên trong mọi thứ đều có vẻ mờ ảo.
“Đây là đặc biệt chuẩn bị cho Vân tiểu thư." Trương tiên sinh nhiệt tình nói: "Người bên trong đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt.”
Kinh Nam Lĩnh đánh giá xung quanh: “Ông có lòng.”
Vân Xu cũng rất hài lòng, nói lời cảm ơn với Trương tiên sinh.