Vân Xu thở dài nói: “Cảm ơn ý tốt của tiên sinh, nhưng tôi không có món đồ nào yêu thích.”
Nói đúng hơn, nhìn những người này không ngừng ra giá, cô cảm thấy tẻ nhạt vô vị, như thể đang ở một thế giới khác.
Vẻ thở dài trên mặt mỹ nhân được mọi người thu hết vào đáy mắt.
Trái tim mọi người cũng như bị bóp nghẹn.
Lại có một công tử trẻ tuổi đứng lên, nghiêm túc nói: “Vân tiểu thư, xin hãy nói cho chúng tôi biết suy nghĩ của cô.”
Vân Xu nói: “Nói cho các anh thì có thể làm gì?”
Công tử trẻ tuổi nói: “Chúng tôi sẽ dốc hết sức thực hiện suy nghĩ của cô.”
Anh nói như vậy đại diện cho tất cả mọi người, nhưng không ai phản bác.
Vân Xu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của công tử trẻ tuổi, cùng với những người xung quanh, biểu cảm của họ dường như rất giống nhau.
Họ đều đang chờ cô trả lời.
Vân Xu nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi hy vọng những món đồ thuộc về mảnh đất này cuối cùng sẽ trở về mảnh đất này.”
Sau khi xem xong danh sách đấu giá, cô mới phát hiện, rất nhiều món đồ đấu giá đêm nay đều là những bảo vật từng bị nước ngoài cướp đoạt, người đấu giá phần lớn là người nước ngoài, tâm trạng vui vẻ của cô lập tức trở nên nặng nề.
Đó là những bảo vật được sinh ra trên mảnh đất này, lại trở về tổ quốc bằng một tình cảnh hoang đường như vậy.
Cô có thể chấp nhận việc mua bán bình thường, nhưng không thể chấp nhận những món đồ quý bị cướp đoạt.
Bởi vì sự cướp đoạt này thường đi kèm với chiến tranh và m.á.u tươi, đó là một điều nặng nề, mỗi khi nhớ đến, nước mắt lại trào dâng.
Cô không nói gì, nhưng dường như đã nói hết vô số lời.
Toàn bộ đại sảnh tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Công tử trẻ tuổi ngơ ngác nhìn cô, rất lâu sau mới nói: “Tôi hiểu ý của Vân tiểu thư rồi.”
Cuộc đấu giá tiếp tục.
Chỉ là không khí trong đại sảnh đã có một sự thay đổi, sự thay đổi này thể hiện trực tiếp trong cuộc đấu giá tiếp theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-682-co-dau-dan-quoc-bi-huy-hon-truoc-mat-moi-nguoi-62.html.]
Từng món đồ bị đưa ra, nụ cười của người đấu giá lại vô cùng cứng đờ.
Toàn bộ cuộc đấu giá như mở ra một công tắc kỳ lạ, bất kể món đồ nào, chỉ cần có người giơ bảng, sẽ không có người thứ hai đấu giá.
Mọi người ngầm hiểu với nhau, dùng giá thấp nhất để mang những bảo vật thuộc về Hoa Quốc về Hoa Quốc.
Mấy người nước ngoài cũng đưa những món đồ họ mua được cho Vân Xu, đúng như lời người đẹp phương Đông này nói, những thứ này thuộc về Hoa Quốc.
Cuộc đấu giá vốn nên khí thế ngút trời lại biến thành một cuộc họp kín không ai nói ra.
Trương tiên sinh ngạc nhiên nhìn mọi chuyện trước mắt, ông cho rằng sự xuất hiện của Vân Xu có thể đưa cuộc đấu giá hôm nay lên đến đỉnh điểm, nhưng kế hoạch lại c.h.ế.t yểu ngay từ đầu.
Là chủ nhân của cuộc đấu giá, sau chuyện này, danh tiếng của ông trong ngành sẽ tụt xuống đáy vực.
Hầu như tất cả các món hàng đấu giá đều được giao dịch với giá quy định, ai còn tìm đến ông nữa.
Nụ cười của người đấu giá trên sân khấu đã không thể gượng được nữa, cô cứng đờ đánh chiếc chuông vàng.
Tiếng chuông thanh thúy vang vọng khắp đại sảnh, trái tim cô lại nặng trĩu, vốn tưởng rằng có thể nổi tiếng nhờ cuộc đấu giá này, kết quả mọi thứ tan thành mây khói.
Đây có lẽ là sự kiện hoang đường nhất trong cuộc đời cô.
Món đồ cuối cùng xuất hiện, là một khối ngọc bích long phượng.
Cấp dưới khom lưng nói: “Tiên sinh, có cần nâng giá quy định lên không?”
Các khách hàng ngầm hiểu với nhau, cuộc đấu giá chỉ có thể nghĩ cách khác để kết thúc đẹp hơn một chút.
Tình huống này làm sao mà báo cáo kết quả công việc với người gửi hàng được.
Trương tiên sinh im lặng một lúc lâu, mới nói: “Thôi bỏ đi.”
Không còn ý nghĩa gì nữa, cuộc đấu giá đã thất bại rồi.
Nhận được tin, người đấu giá kín đáo nhìn về một hướng, Trương tiên sinh ngồi ở đó đã không còn ở đó nữa, cô lặng lẽ thở dài trong lòng.
Ai có thể ngờ kế hoạch tốt đẹp lại thành ra thế này.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Các món đồ trên danh sách đấu giá giảm dần, cuối cùng người đấu giá nói: “Cuộc đấu giá hôm nay chính thức kết thúc.”
Món đồ cuối cùng bị cướp đi đã trở lại Hoa Quốc.
Mọi người không khỏi nhìn về phía phòng riêng.