Mỹ nhân ngồi trên chiếc sofa nhung đỏ đang nhìn lên sân khấu, mái tóc đen như quạ được búi lên xinh đẹp, nghiêng cắm chiếc trâm ngọc bích hình bướm, đôi mắt kia rực rỡ, đẹp đến không thể tưởng tượng.
Nghe người đấu giá nói, cô khẽ nhếch môi, nụ cười lộng lẫy nở rộ, ánh sáng trong toàn bộ đại sảnh dường như bị cô tước đi.
Trong mắt mọi người chỉ còn nụ cười của cô.
Cuộc đấu giá kết thúc, các khách hàng lục tục rời đi.
Kinh Nam Lĩnh nói: “Vui vẻ lắm sao?”
Vân Xu dùng sức ừ một tiếng, cô từng được biết về những lịch sử đau thương đó từ thầy giáo, giờ đây những trân bảo bị cướp đoạt cuối cùng cũng bắt đầu trở lại mảnh đất này, cô đương nhiên vui vẻ.
Chỉ mong sau này những văn vật bị cướp đoạt đều có thể trở về mảnh đất này.
“Sau này những bảo vật đó nhất định sẽ trở lại nơi này.”
Giọng nói trầm thấp trùng hợp với suy nghĩ trong lòng cô, ý cười trong mắt Vân Xu càng sâu.
Thời gian không còn sớm, hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Vừa ra khỏi phòng riêng, Vân Xu đã bị gọi lại.
“Vân tiểu thư.”
Vân Xu xoay người, chủ nhân cuộc đấu giá Trương tiên sinh đang đứng ở cách đó không xa.
Cô có chút xấu hổ, tuy rằng văn vật trở về tổ quốc là một chuyện đáng mừng, nhưng đối với Trương tiên sinh mà nói, e là không phải chuyện tốt.
Trương tiên sinh đi tới, người hầu phía sau đang bưng một chậu hoa.
Ông chào hỏi Kinh Nam Lĩnh, rồi nhìn Vân Xu, cười nói: “Vân tiểu thư, đây là món quà mọn mà tôi chuẩn bị cho cô.”
Vân Xu ngạc nhiên, cuộc đấu giá thành ra thế này, Trương tiên sinh vậy mà còn tặng đồ cho cô, cô nói: “Trương tiên sinh quá khách sáo, món quà này tôi không thể nhận.”
Cô cũng ngại nhận.
Trương tiên sinh nói: “Xin cô đừng từ chối, đây vốn dĩ là món quà chuẩn bị cho cô, tình cờ có được Tố Quan Hà Đỉnh, hy vọng Vân tiểu thư sẽ thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-683-co-dau-dan-quoc-bi-huy-hon-truoc-mat-moi-nguoi-63.html.]
Vân Xu kiên quyết từ chối, Tố Quan Hà Đỉnh là một loài thực vật cực kỳ quý hiếm, giá trị hoàn toàn không thua kém bất kỳ một món đồ cổ nào.
Trương tiên sinh cứ nhìn cô như vậy, đây quả thực là một mỹ nhân tuyệt thế vô song.
Nếu là người khác phá hỏng cuộc đấu giá của ông, ông nhất định sẽ khiến người đó phải trả một cái giá thảm khốc, nhưng đổi lại là Vân tiểu thư, ông lại không thể nổi lên bất kỳ ý định trả thù nào.
Thậm chí sau khi cuộc đấu giá kết thúc, ông còn muốn tặng Tố Quan Hà Đỉnh cho cô.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Trương tiên sinh thở dài trong lòng, mình thua thảm không kém gì những khách hàng kia, điều đáng sợ nhất là, ông phát hiện mình cam tâm tình nguyện.
“Vân tiểu thư, nghe nói cô rất am hiểu về hoa cỏ, thay vì rơi vào tay một kẻ dốt đặc cán mai như tôi, chi bằng tặng cho cô, cũng đỡ phải vài ngày sau nó tàn úa.”
Trương tiên sinh nở một nụ cười hiền hòa, chậm rãi nói vài câu, từng chút từng chút thay đổi ý định của Vân Xu.
Ông quả thực là một người giỏi ăn nói.
Vân Xu cuối cùng vẫn nhận lấy Tố Quan Hà Đỉnh.
Trương tiên sinh nói: “Gần đây tôi rất hứng thú với việc trồng hoa cỏ, không biết có may mắn được Vân tiểu thư bớt chút thời gian giao lưu vài câu không?”
Vân Xu đồng ý, đã nhận một món quà quý giá, cô không thể từ chối yêu cầu nhỏ nhoi này.
Trương tiên sinh cười cười, so với những kẻ không được việc kia, ông sẽ xuất phát từ sở thích của Vân Xu.
Cuộc đấu giá đã hỏng, không thể để mất cơ hội làm quen với mỹ nhân.
Trương tiên sinh hơi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm, trong lòng ông kinh ngạc, rồi lặng lẽ thở dài.
Đáng tiếc nhất là tuyệt thế danh hoa đã có chủ.
Hai bên hàn huyên vài câu, Vân Xu và Kinh Nam Lĩnh chuẩn bị rời đi.
Trương tiên sinh nhìn theo bóng dáng hai người, rất lâu vẫn chưa rời mắt, người đấu giá đi đến bên cạnh ông: "Tiên sinh, chuyện này cứ như vậy sao?”
“Nếu không thì sao?” Trương tiên sinh hỏi ngược lại: "Cô nỡ làm gì?”
Người đấu giá im lặng, cô thật sự không nỡ, dù đều là phụ nữ, cô cũng đã thương tiếc Vân Xu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cách đó không xa, Phương Hàn Triệt trầm mặc nhìn chiếc xe rời đi.
Ngoại trừ cái liếc mắt nhìn đầu tiên ở cuộc đấu giá, cô cơ bản không nhìn anh thêm lần nào nữa.