Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 696: Người chồng yêu dấu (9)

Cập nhật lúc: 2025-04-13 06:20:18
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vẻ mặt Ôn Tử Lương khựng lại, rất nhanh anh thu lại biểu cảm, ôn hòa cười nói: “Có lẽ là trẻ con nhà ai nghịch ngợm, nhặt được lá cây chơi xong rồi vứt bừa bãi trên đất thôi, còn tiếng động ngoài cửa sổ thì để ăn cơm xong anh ra ngoài xem sao.”

Vân Xu nói: “Vậy em đi cùng anh.”

Ôn Tử Lương nói: “Không cần đâu, em cứ vén rèm ra xem là được.”

Vân Xu gật đầu, như vậy cũng đúng.

Thu dọn bàn ăn xong, Ôn Tử Lương cầm đèn pin đi ra ngoài, Vân Xu vén rèm ra.

Rất nhanh ánh đèn pin xuất hiện ngoài cửa sổ, chiếu sáng mặt đất.

Mọi thứ đều bình thường.

Vân Xu nghi hoặc, vừa rồi là cô nghe nhầm sao?

Ôn Tử Lương trở về nhà: “Em nghe thấy chắc là tiếng giá sắt ban công bị đổ, chắc là có người đi ngang qua không cẩn thận đụng phải rồi dựng lại.”

Vân Xu bừng tỉnh, như vậy cũng có thể giải thích được.

“Yên tâm đi, ngày mai người lắp song chống trộm sẽ đến.” Ôn Tử Lương trấn an nói.

Vân Xu nhẹ nhàng thở ra, không thể không thừa nhận, lắp song chống trộm ít nhiều cũng cho cô thêm chút cảm giác an toàn.

Có chồng ở bên cạnh, Vân Xu khôi phục lại sức sống trước đây, gan cũng lớn hơn.

Rửa mặt xong, Vân Xu và Ôn Tử Lương nằm trên giường cùng nhau xem TV.

Trên TV đang chiếu một gameshow, được quay ở một địa điểm du lịch nào đó.

Vân Xu nép vào lòng chồng đầy hứng thú: “Oa, đây chẳng phải là chỗ chúng ta đi hưởng tuần trăng mật trước đây sao, một hòn đảo rất đẹp.”

Ôn Tử Lương nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của vợ, nhẹ nhàng xoa bóp: “Đúng là rất đẹp, lúc em đứng trên bờ biển cười với anh, anh đã nghĩ thiên sứ xuống bên cạnh anh.”

Ngày đó, người vợ đứng trên mỏm đá ngầm, gió biển thổi tung mái tóc dài đen nhánh và chiếc váy tinh xảo của cô, ánh nắng dịu dàng chiếu lên người cô, dừng lại trong mắt cô, đẹp đến thánh khiết, đẹp đến không thể tưởng tượng.

Đó là cảnh tượng mà Ôn Tử Lương cả đời cũng không thể quên.

Vân Xu được dỗ dành đến vui vẻ trong lòng, sau đó lại tiếc nuối nói: “Em còn nhớ lúc đó chúng ta mua rất nhiều đồ kỷ niệm, có một cái ngọc chạm khắc rất thích không biết để đâu rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-696-nguoi-chong-yeu-dau-9.html.]

Cô đã buồn bực vì chuyện này rất lâu.

Ôn Tử Lương nói: “Là cái ngọc chạm khắc ba đóa tường vân ở trên mặt đúng không?”

Vân Xu gật đầu.

Ôn Tử Lương nói: “Cái đó được đặt trong hộp, để ở ngăn tủ trên cùng của tủ phụ.” 

“Lúc đó em nói phải bảo quản cẩn thận, sau chắc là quên rồi.”

Vân Xu khen ngợi: “Ông xã giỏi quá.”

Nhờ chồng nhắc nhở, cuối cùng cô cũng nhớ ra, lúc đó chính cô là người để, lúc để còn tùy tiện nói một câu, vậy mà anh lại nhớ.

Nụ cười của Ôn Tử Lương càng thêm sâu: “Chỉ là trí nhớ tương đối tốt thôi.”

Vân Xu thở dài nói: “So với em thì anh giỏi hơn nhiều, em toàn vứt đồ lung tung.”

Nghĩ như vậy, mỗi lần tìm đồ đều là Ôn Tử Lương giúp cô tìm.

Ôn Tử Lương nói: “Dù sao cũng phải để người chồng này có chút tác dụng chứ, anh rất vui khi được phục vụ em.”

Vân Xu chớp chớp mắt, hồi tưởng lại sự chăm sóc của chồng, đây đâu chỉ là có chút tác dụng: "Ai, nếu chúng ta tách ra thì em biết làm sao bây giờ?”

Cô không chút nghi ngờ, nếu phải rời xa chồng, bản thân sẽ trải qua một quá trình cực kỳ đau khổ mới có thể thích nghi lại với xã hội.

Động tác của Ôn Tử Lương dừng lại.

“Xu Xu muốn rời xa anh sao?” Giọng anh bình tĩnh đến gần như quỷ dị.

Vân Xu tựa vào n.g.ự.c chồng, không nhìn thấy vẻ mặt anh, cũng không nhìn thấy đôi mắt luôn mang theo ý cười kia giống như hồ sâu trong đêm, không có bất kỳ ánh sáng nào.

Cô mơ hồ “a” một tiếng: “Khi nào em phải rời đi?”

Ôn Tử Lương nói: “Vậy những lời trước đó…”

Vân Xu bất đắc dĩ nói: “Chỉ là giả thiết thôi mà.”

Không ngờ lại dường như kích thích đến chồng cô.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Ôn Tử Lương nói: “Giả thiết cũng không được.” Anh đổi tư thế, chống tay lên phía trên cô, bốn mắt nhìn nhau, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào lưng anh, trên khuôn mặt tuấn tú là đôi mắt đen láy, biểu cảm lúc sáng lúc tối.

“Chúng ta là vợ chồng, không ai có thể tách rời chúng ta.”

Loading...