“Đây là vị mới của cửa hàng họ, em xem có thích không, nếu thích lần sau anh lại mua.”
Vân Xu mở hộp bánh kem, hương thơm quyến rũ bay ra, chiếc bánh kem nhung đỏ tinh xảo hiện ra trước mắt, khiến người ta thèm thuồng.
Cô cầm chiếc nĩa nhỏ, lấy một miếng nhỏ.
Vị đậm đà, bơ thơm ngọt, siêu ngon.
“Ngon lắm!” Vân Xu gắp một miếng nhỏ đưa đến trước mặt chồng: "Anh cũng nếm thử xem.”
Người vợ tươi cười rạng rỡ, làn da của cô còn trắng hơn cả bơ, còn mê người hơn.
Ôn Tử Lương từng hôn lên đôi bàn tay giống như tác phẩm nghệ thuật này trong đêm khuya, không bỏ sót một tấc nào.
Cổ họng anh khẽ động, ăn miếng bánh kem được đưa đến bên miệng, nở nụ cười hiền hòa: “Thật sự rất ngon.”
Đôi mắt Vân Xu cong lên, nụ cười động lòng người.
Tuy rằng vẫn muốn thưởng thức thêm một chút, đáng tiếc bị chồng ngăn lại, trước khi ăn cơm không được ăn quá nhiều đồ ăn vặt.
Chồng luôn quản lý rất nghiêm việc giữ gìn sức khỏe cho cô.
Buổi tối trước khi đi ngủ.
Ôn Tử Lương cầm một chiếc bình giữ nhiệt đi vào phòng ngủ, đặt lên bàn: "Trên đường tiện tay mua một cái, nghe đồng nghiệp nói giữ nhiệt tốt lắm, sau này nửa đêm em khát, có thể trực tiếp rót nước uống, không cần phải ra bếp nữa.”
Vân Xu thầm nghĩ, chồng lo lắng cô bị dọa giống như hôm qua.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Anh luôn như vậy, quan tâm cô về mọi mặt.
Vân Xu hôm nay có chút mệt, vừa nằm lên giường, cơn buồn ngủ ập đến, giọng nói trò chuyện với chồng cũng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn vài tiếng lẩm bẩm mơ hồ.
Ôn Tử Lương tắt TV, giúp người vợ đang chìm vào giấc ngủ ngon vén góc chăn.
Vẻ mặt của người vợ điềm nhiên ngây thơ, chắc hẳn trong giấc mơ cũng là cảnh phồn hoa thịnh vượng.
Ôn Tử Lương cứ như vậy không tiếng động, lặng lẽ nhìn cô, giống như mỗi đêm trước đây.
Đến khi đồng hồ lặng lẽ qua một vòng, anh mới chậm rãi ôm người vợ vào lòng.
Căn phòng trở lại bóng tối và yên tĩnh.
Ngày hôm sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-699-nguoi-chong-yeu-dau-12.html.]
Vân Xu tỉnh dậy sớm, bên cạnh giường đã trống không, cô sờ lên gối, trên đó vẫn còn một chút hơi ấm.
Chồng chắc vừa rời giường không lâu.
Cô xuống giường mở cửa, chú mèo Ragdoll đáng yêu kiêu ngạo vẫn ở trong chuồng thú cưng, thấy chủ nhân ra, lập tức kêu meo meo nũng nịu.
Vân Xu cúi xuống bế nó lên, xoa nắn một hồi.
“Chào buổi sáng, Noãn Noãn đáng yêu!”
Người chồng tuấn tú bước ra từ phòng bếp, cười hiền hòa: “Nhanh đi rửa mặt đi, bữa sáng xong rồi đây.”
Vân Xu vui vẻ gật đầu, tối qua ngủ ngon, tâm trạng hôm nay của cô cũng rất tốt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ dường như cũng rực rỡ hơn.
Trong lúc ăn sáng, Noãn Noãn vẫn khăng khăng đòi nằm trong lòng Vân Xu, bị Ôn Tử Lương túm gáy không thương tiếc.
Lập tức ngoan ngoãn không giống một chú mèo Ragdoll nghịch ngợm.
Vân Xu mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đây là cuộc sống mà cô từng mơ ước.
Có thú cưng đáng yêu, có người chồng yêu thương, có công việc tự do, cuộc sống bình yên và mãn nguyện, sau này có lẽ sẽ đón thêm một sinh mệnh nhỏ đáng yêu khác.
Trước khi đi làm, Vân Xu gọi chồng lại.
Cô nhìn chiếc cà vạt của anh đầy hứng thú: "Hôm qua em học cách thắt nút Windsor, muốn thử xem."
Ôn Tử Lương hơi cúi người, cười nói: "Đó là vinh hạnh của anh."
Vân Xu không khách khí, trực tiếp cởi chiếc cà vạt đã thắt sẵn của anh, sau đó nhớ lại các bước đã học hôm qua.
Cô có năng khiếu trong việc vẽ tranh, nhưng việc thắt cà vạt rõ ràng không nằm trong phạm vi đó.
Loay hoay nửa ngày, cuối cùng cũng được một chiếc nơ xiêu vẹo.
"Hay là anh tháo ra rồi thắt lại đi." Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Vân Xu lộ vẻ mất mát.
Ban đầu cô còn muốn học theo những người vợ hiền thục trên TV, nhưng tưởng tượng và thực tế khác nhau quá nhiều, chồng mà đi làm với bộ dạng này, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười mất.
"Không cần." Ôn Tử Lương nói: "Em làm rất tốt, bây giờ chỉ cần điều chỉnh một chút là được."
Vân Xu ngạc nhiên ngước mắt, không biết anh đã làm thế nào, ngón tay động vài cái, chiếc nơ đã trở nên ngay ngắn.
Ôn Tử Lương cười nói: "Bây giờ được rồi."