Vân Xu rơm rớm nước mắt. Noãn Noãn đã ở bên cô rất lâu rồi, cô rất yêu quý nó.
Hàng xóm an ủi: “Đừng nghĩ lung tung. Mèo con vốn thích chơi đùa, nói không chừng tối sẽ về thôi. Noãn Noãn thích cô như vậy, chắc chắn sẽ không đi lâu đâu.”
Lúc này, một tin nhắn gửi đến điện thoại của cô.
Trên màn hình là một địa chỉ, ngay trong khu dân cư này.
Vân Xu nắm chặt điện thoại, lập tức chạy về phía địa chỉ đó.
Ở gần địa điểm được chỉ định, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng kêu quen thuộc của mèo.
Chú mèo Ragdoll màu xám trắng bị buộc vào một cây nhỏ.
Nhìn thấy chủ nhân đã đến, nó kêu càng mừng rỡ.
Vân Xu cởi dây dắt ra khỏi cây, ôm chú mèo Ragdoll vào lòng. Sau khi xác định nó không sao, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Lần sau chắc phải gắn cho em một cái máy định vị mới được!” Vân Xu đưa ngón tay thon dài chọc nhẹ vào đầu nó: "Thật là một con mèo thích chạy lung tung.”
Noãn Noãn tiếp tục dụi vào người cô nũng nịu, khuôn mặt mèo tròn trịa ngây thơ, hoàn toàn không biết chủ nhân vừa rồi đã lo lắng cho nó như thế nào.
Nơi này là khu vực vắng người trong khu dân cư, rất ít người qua lại.
Vân Xu nhìn quanh bốn phía, vẫn chưa thấy bóng dáng người khác. Cô bắt đầu tự hỏi ai đã gửi tin nhắn này.
Noãn Noãn không có thẻ tên. Người lạ nhặt được nó chắc chắn không biết đây là thú cưng của cô, càng đừng nói đến việc gửi tin nhắn báo vị trí.
Nhưng nếu là người quen, thì không đến mức không báo danh tính.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vậy rốt cuộc là ai? Là người đã lảng vảng gần nhà cô sao?
Lúc này trời đã nhá nhem tối. Bầu trời xanh lam trong trẻo phủ kín một màu cam hồng rực rỡ như lửa đốt, khiến mắt cô nhói đau.
Trong khoảnh khắc hoảng hốt, Vân Xu lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác bị nhìn chằm chằm.
Có ai đó ở một góc nào đó, cứ như vậy nhìn cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-710-nguoi-chong-yeu-dau-23.html.]
Dường như thật sự… không có ác ý.
Sau khi chồng tan làm trở về, Vân Xu kể cho anh nghe chuyện Noãn Noãn lạc đường buổi chiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô đầy vẻ nghi hoặc: "Em cảm thấy người đó hình như không có ác ý.”
Cẩn thận suy nghĩ, trước đây cô bị dọa là vì không biết thân phận và mục đích của người đó, cũng không biết liệu họ có gây hại cho cô và chồng không.
Sau chuyện ngày hôm nay, trực giác mách bảo Vân Xu rằng người đó không có ác ý với cô.
Ôn Tử Lương nới lỏng cà vạt, cầm lấy điện thoại của vợ, cúi mắt xem xét.
Tin nhắn ngắn gọn chỉ có một địa điểm.
Không có chữ ký, là một số điện thoại lạ.
“Có vấn đề gì sao?” Vân Xu kỳ lạ hỏi. Chồng cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc.
Ôn Tử Lương ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Mặc kệ hắn có ác ý hay không, loại người không dám lộ mặt như vậy chắc chắn có mục đích khác. Em ngàn vạn lần không được lơ là cảnh giác. Sau này nếu có loại tin nhắn này nữa, không được dễ dàng bỏ qua.”
Vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của chồng khiến Vân Xu ngẩn người một chút, sau đó cô phản ứng lại.
Anh nói không sai. Trốn tránh, lén lút chắc chắn có nguyên nhân. Không thể bị cảm giác nhất thời lừa gạt, nói không chừng đối phương có mưu đồ lớn hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Xu trở nên nghiêm nghị, thể hiện sự đồng tình với chồng.
Ôn Tử Lương ngồi xuống bên cạnh vợ, đặt tay cô lên n.g.ự.c mình, nhẹ giọng nói: “Điều anh không thể chấp nhận nhất chính là mất đi em.”
Vẻ mặt chồng cô rất kỳ lạ, khiến Vân Xu nhớ đến ngày cô thắt cà vạt cho anh.
Lần này cô cuối cùng cũng tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả. Anh ấy biểu hiện như thể đã từng mất cô rồi vậy.
Nhưng làm sao có thể? Hai người xác định quan hệ chưa bao giờ xa nhau, chồng cô thậm chí còn từ chối đi công tác xa.
“Còn chuyện Noãn Noãn lạc đường, tại sao em không nói cho anh biết sớm hơn?” Lời chồng cô nói lại lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Xu.
Vân Xu chột dạ dời mắt đi, nói: “Anh đang đi làm, em không muốn ảnh hưởng đến anh.”
Ôn Tử Lương không đồng tình lắc đầu: "Còn nhớ lời nói khi kết hôn không? Gặp chuyện gì nhất định phải nói cho anh.”
“Bất kỳ chuyện gì của em đối với anh đều không phải là chuyện nhỏ.”
Khuôn mặt trắng nõn của Vân Xu ửng hồng: "Biết rồi, biết rồi.”