Vân Xu nghe theo, đi sau chồng.
Trước khi vào cửa, Ôn Tử Lương như vô tình liếc nhìn ra phía sau, những người dân làng đang chăm chú nhìn về phía này lập tức cảm thấy da đầu tê dại, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng.
Bên trong nhà cũng cũ nát không kém, cửa gỗ kêu cọt kẹt, giấy dán cửa sổ bị gió lùa, cỏ dại mọc um tùm, khiến người ta mất đi ý muốn nhìn lần thứ hai.
Trong nhà chính có mấy cụ già và người trung niên đang ngồi, tất cả đều có khuôn mặt vàng vọt, quần áo bạc màu, chắc là đã giặt nhiều lần, ngay cả chất liệu vải nhìn cũng rất cứng.
"Chú Đường, bác cả, bác hai..." Ôn Tử Lương lần lượt gọi, lễ phép đúng mực.
Vân Xu cũng đi theo chào hỏi, nhưng vẻ mặt của những người lớn tuổi này đều rất kỳ lạ, hốc mắt họ trợn to, như thể nhìn thấy điều gì đó khó hiểu, khóe miệng run rẩy vài cái rồi mới nghẹn ra một tiếng "ừ".
Những món quà mua ở ghế sau xe được mang vào, nhìn thấy những thứ này, vẻ mặt họ càng thêm kỳ lạ. Vân Xu có lý do để nghi ngờ rằng họ đang tự hỏi liệu bên trong có độc hay không.
Sau khi chào hỏi xong, không khí trong nhà chính nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, không ai chủ động nói chuyện.
Điều này khác hẳn với cảnh tượng gặp mặt mà Vân Xu tưởng tượng, cô nghĩ rằng dù nơi này có hẻo lánh đến đâu, đối mặt với người trẻ tuổi trong làng trở về, thái độ của họ cũng nên nhiệt tình, hoan nghênh, chứ không phải như bây giờ, luôn mang theo vài phần đánh giá.
Vân Xu ngồi xe mười mấy tiếng, dạ dày có chút khó chịu, cô khẽ kéo tay áo chồng. Ôn Tử Lương liếc mắt đã nhận ra tình hình của vợ, nói: "Xu Xu không khỏe, anh đưa em đi nghỉ ngơi một chút trước."
Không khí càng thêm quỷ dị, Vân Xu thậm chí nhìn thấy tay một cụ già run rẩy.
Một người đàn ông trung niên đứng ra nói: "Tôi đưa hai người vào phòng."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Ôn Tử Lương nắm tay vợ, dưới ánh mắt kinh ngạc như nhìn thấy ma của những người khác, đi theo người đàn ông trung niên phía sau: "Phiền chú Đường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-725-nguoi-chong-yeu-dau-38.html.]
Vân Xu đã chuẩn bị tinh thần cho một căn phòng tồi tệ, không ngờ lại khá tốt, rất sạch sẽ.
Chú Đường xoa xoa tay, cười gượng gạo nói: "Đây là phòng cháu ở trước kia, sau khi cháu đi thì không ai ở nữa, nghe nói cháu về ở vài ngày nên chúng tôi đã dọn dẹp phòng ra."
Ôn Tử Lương ôn hòa nói: "Phiền chú Đường rồi."
Da mặt chú Đường co giật, ngượng ngùng cười nói: "Nên thế, nên thế."
Vân Xu càng thêm kỳ lạ, từ khi vào làng mọi thứ đều có vẻ cổ quái và quỷ dị, nơi này khiến cô cảm thấy rất không thoải mái, không phải vì không quen khí hậu mà là tinh thần như bị phủ một lớp bóng ma. Đó là một cảm giác rất áp lực.
Lần trước đi quá vội, chỉ nhớ quê chồng rất hẻo lánh, bây giờ xem ra không chỉ hẻo lánh mà còn rất nghèo khó, chồng ở bên ngoài sống không tệ, nhưng quê nhà cũ nát như vậy, anh chưa bao giờ gửi tiền về nhà.
Cô cảm thấy quan hệ giữa chồng và quê nhà dường như không tốt, nhưng nhìn vẻ anh chào hỏi vừa nãy lại không giống như vậy.
Ôn Tử Lương ở một bên sắp xếp hành lý, Vân Xu đánh giá khắp căn phòng mà chồng đã từng ở. Góc phòng có một chiếc tủ gỗ đỏ, vài chỗ đã bị bong sơn, bàn ghế gỗ rất sạch sẽ, có thể thấy là mới được lau dọn gần đây.
Giường rất lớn, vừa vặn cho hai người lớn ngủ cùng nhau, trên đệm chăn tỏa ra mùi bồ kết, trên đầu là một chiếc bóng đèn đơn giản, cắm trực tiếp vào ổ điện.
"Đúng rồi, tên thôn là gì vậy?" Vân Xu thuận miệng hỏi. Dù tín hiệu ở đây rất kém, nhưng vẫn có thể lên mạng, chỉ là tốc độ hơi chậm, cô có thể lên mạng tìm kiếm tên thôn, tra một chút lịch sử của quê chồng.
"Cái này thì thật sự không rõ lắm, từ nhỏ đến lớn không có ai nhắc đến tên thôn cả." Ôn Tử Lương lấy cốc nước từ trong túi ra, nụ cười ôn hòa trên môi không đổi: "Anh đã cho thêm chút mật ong vào cốc nước rồi, em uống một chút đi, chắc sẽ thấy thoải mái hơn."
Một ngôi làng không có tên thật là hiếm thấy. Vân Xu nhận lấy cốc nước, uống hai ngụm, sắc mặt dịu đi, sau đó cùng chồng thu dọn hành lý.
Vốn còn định sau khi xong việc sẽ đi dạo xung quanh, nhưng nhớ đến mùi hương kỳ lạ bên ngoài, cuối cùng cô vẫn là ở trong phòng.