Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 734: Ngoại truyện thế giới 11 (2)

Cập nhật lúc: 2025-04-14 01:47:03
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai anh em ngầm hiểu ý nhau, thay phiên nhau đến công ty làm việc, người không đi làm thì ở nhà chăm sóc vợ.

Với năng lực của cả hai người, việc tiếp quản công ty trước đây dễ như trở bàn tay.

Đến giờ công ty vẫn chưa ai phát hiện ra điều gì bất thường, trong mắt nhân viên, Ôn phó tổng trước nay vẫn luôn là Ôn Tử Lương.

Nếu không chủ động nhắc đến, ai có thể ngờ hai người này lại xuất thân từ một vùng quê hẻo lánh, năng lực, kiến thức, thủ đoạn mà họ thể hiện đều thuộc hàng thượng lưu trong xã hội.

Vân Xu đôi khi nghi ngờ, liệu chuyện này có liên quan đến những lời mà bác Ôn đã nói trước đây không.

Nhưng truy cứu chuyện này cũng vô nghĩa, cô cũng không nghĩ nhiều nữa.

Một cảm giác mềm mại truyền đến từ mắt cá chân, cùng với tiếng kêu meo meo nhỏ nhẹ.

Vân Xu cúi xuống bế chú mèo Ragdoll lên lòng, vuốt ve cằm nó, chú mèo phát ra tiếng gừ thoải mái, đôi mắt xanh biếc khép hờ thành đường chỉ, cái đuôi quấn quanh cánh tay chủ nhân.

Nhưng sự thích thú này không kéo dài lâu, một giọng nói quen thuộc vang lên, ngay sau đó một bàn tay thon dài đặt lên lưng nó.

“Noãn Noãn vẫn đáng yêu như vậy.”

Thân hình nhỏ bé của mèo Ragdoll cứng đờ, muốn chạy về phía trước, tránh xa bàn tay kia.

Nhưng vừa mới rụt rè tiến lên, nó đã chạm phải một đôi mắt đen đang mỉm cười, nó giật mình lùi lại ngay lập tức, lại dựa vào bàn tay kia.

Noãn Noãn hoàn toàn ngơ ngác, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, cả con mèo hóa thành tượng đá.

Đây là cuộc đời mèo khó khăn gì vậy! Gấp đôi tổn thương!

Noãn Noãn kêu meo meo một tiếng thảm thiết, trực tiếp vùi đầu vào lòng Vân Xu, c.h.ế.t cũng không chịu ngẩng đầu lên, cái đầu nhỏ dụi tới dụi lui, tìm kiếm ánh sáng duy nhất trong cuộc đời mèo ảm đạm.

Vân Xu bị nó làm ồn đến mức không nhịn được bật cười, trong mắt ngập tràn ý cười.

Thấy vợ vui vẻ, ánh mắt của Ôn Tử Ngạn và Ôn Tử Lương càng thêm dịu dàng.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Ôn Tử Ngạn dọn dẹp bát đũa trong bếp, Vân Xu tiễn Ôn Tử Lương ra cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-734-ngoai-truyen-the-gioi-11-2.html.]

Ôn Tử Lương mặc bộ vest đen, áo sơ mi trắng, đứng ở cửa hơi cúi người.

Vân Xu cầm lấy chiếc cà vạt bên cạnh, vòng qua cổ anh, đôi ngón tay trắng nõn linh hoạt thoăn thoắt, rất nhanh một nút thắt Windsor đẹp mắt hiện ra trước mắt.

Trong khoảng thời gian này, kỹ thuật thắt cà vạt của cô đã tiến bộ vượt bậc, thắt đẹp hơn cả trong sách hướng dẫn.

Tại sao ư?

Bởi vì hai người này mỗi lần cô thắt không đẹp, đều cầm tay chỉ dạy cô, nhất định phải thắt được một chiếc nơ đẹp mới chịu cho cô ra cửa.

Ôn Tử Lương cuối cùng cũng đưa tay chỉnh lại vị trí chiếc cà vạt, trên mặt tỏ vẻ hơi tiếc nuối.

Vân Xu chẳng buồn để ý đến anh.

“Anh đi làm đây, có việc gì gọi điện thoại.” Ôn Tử Lương dặn dò.

Khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ ưu nhã, nụ cười ôn hòa, đúng là hình mẫu người thành đạt.

Ai có thể liên hệ họ với ác quỷ, dù sao Vân Xu cũng không thể.

Vân Xu cũng nói như thường lệ: “Anh đi đường cẩn thận, về sớm nhé.”

Vừa ra đến trước cửa, Ôn Tử Lương cúi mắt nhìn người vợ đáng yêu, đột nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên má cô.

Vân Xu ôm mặt, đôi mắt hơi tròn xoe.

Tuy rằng trước đây mỗi khi anh ra cửa đều có nụ hôn tạm biệt, nhưng bây giờ không phải hai người, mà là ba người, cô luôn cảm thấy có chút xấu hổ.

Ôn Tử Lương chậm rãi ngước mắt, chạm phải ánh mắt của Ôn Tử Ngạn vừa từ trong bếp đi ra, anh nở nụ cười, sau đó hơi nghiêng đầu, tránh thoát vật thể bay tới.

Một con d.a.o ăn bít tết cắm phập vào tường, phần lớn lưỡi d.a.o hoàn toàn ngập sâu bên trong.

Chuôi d.a.o bằng bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ngọn đèn.

Một khi cắm vào cơ thể, hậu quả khó lường.

Ôn Tử Ngạn thong thả buông tay, ôn hòa nói: “Em nên đi làm thôi.”

Vân Xu nhìn thẳng, cô đã quen rồi.

Loading...