Tia chớp màu tím càng thêm sắc bén, ngăn chặn từng con zombie tham lam ở bên ngoài ranh giới.
Hai khu vực phân chia ranh giới rõ ràng.
Vốn tưởng rằng kết cục phải c.h.ế.t lại nghênh đón sinh cơ, Vân Xu hơi hoảng hốt.
Giây tiếp theo, người đàn ông biến mất khỏi tầm mắt, tiếng đóng cửa vang lên, cửa sân thượng bị đóng lại.
Mà những con zombie đã ở trên sân thượng bị nhốt trong hàng rào điện, cả người run rẩy.
Hàng rào điện màu tím dần dần thu nhỏ lại cho đến khi biến mất. Những con zombie cháy đen ngã xuống một bên, mùi khét lẹt kỳ lạ tràn ngập xung quanh.
Sân thượng an toàn.
Cô sống sót.
Vân Xu ngơ ngẩn nhìn về phía trước, người đàn ông kia đang đi về hướng này.
Mái tóc đen rối bời rủ xuống trán, đôi mắt dường như sâu thẳm. Chiếc áo gió dài màu đen phác họa dáng người cao ráo, mạnh mẽ không chút sơ hở. Vạt áo gió rộng rãi theo động tác đi lại vung ra một đường cong sắc bén.
Dáng vẻ thong dong tự nhiên không giống một người sống trong tận thế.
"Cô ổn không?" Anh hỏi.
Người này đã cứu cô, hiện tại cô an toàn.
Tinh thần căng thẳng thả lỏng, cảm giác đau đớn bị đè nén do căng thẳng liên tục trào dâng không ngừng.
Đau quá, đau quá.
Ngoài đau đớn ra, dường như còn có một luồng sức mạnh khác chảy xuôi trong cơ thể, nhưng Vân Xu không còn sức lực để suy nghĩ. Lời người đàn ông nói cô cũng không nghe thấy, ý thức tỉnh táo dần dần mơ hồ.
Trong cơn hoảng hốt, Vân Xu nhìn thấy người đàn ông ngồi xổm xuống.
Cô dựa vào chút ý thức còn sót lại, lẩm bẩm nói: "Xin hãy giúp tôi, cứu tôi."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Giọng nói của người con gái nhẹ như một đám mây trôi qua bầu trời, giống như một sợi khói tan trong không khí, nhẹ nhàng mờ ảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-757-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-18.html.]
Thân hình đơn bạc của cô hơi lung lay, ngả về phía anh.
Tần Mặc vừa định tránh đi, lại đối diện với đôi mắt kia. Đôi mắt m.ô.n.g lung như chứa sương mù, thu hết vô số ánh sáng, nhưng lại có vẻ yếu ớt như vậy, phảng phất chỉ cần chạm vào là tan vỡ.
Động tác rời đi của anh dừng lại, mặc cho cô ngã vào lòng.
Diệp Kiều chán c.h.ế.t ngồi xổm trên nóc nhà, đánh giá những ngôi nhà xung quanh. Người ở đây đều đã bỏ trốn, nơi nơi đều trống rỗng, không còn chút nào cảnh tượng phồn hoa trước tận thế.
Bên kia trên sân thượng ánh sáng tím lóe lên, biết ngay là lão đại ra tay.
Dị năng hệ lôi của lão đại thật đúng là gian lận. Không chỉ có lực sát thương mạnh mẽ, đôi khi còn có thể dùng làm dị năng hỗ trợ, truyền vào một chút dị năng là có thể làm tê liệt cơ thể đối phương.
Đương nhiên, điều này đòi hỏi khả năng khống chế tinh chuẩn đáng sợ, và anh, Diệp Kiều vĩ đại, là đối tượng thí nghiệm của lão đại.
Có thể nói là người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.
Diệp Kiều hồi tưởng lại những ngày tháng bị lão đại huấn luyện bi thảm, đang tự oán tự ai thì khóe mắt bỗng nhiên thoáng thấy một cảnh tượng. Anh nhảy dựng lên ba trượng, vẻ mặt như gặp quỷ.
Anh, anh, anh không phải là bị mù rồi sao? Hay là bị ảo giác??
Vì sao anh giống như thấy cái tên lão đại mắc bệnh sạch sẽ, cái tên lão đại không gần nữ sắc kia đang bế ngang một người.
Sau khi xác định tất cả những gì đang xảy ra trước mắt là sự thật, vẻ mặt Diệp Kiều dần dần trở nên kinh hãi.
Anh nhảy xuống khỏi nóc nhà trong ba bước rồi chạy đến bên cạnh Tần Mặc, hỏi: "Lão đại, anh đây là..." Anh ta ấp úng nói: "Bệnh sạch sẽ đột nhiên khỏi rồi sao?"
Tần Mặc nhàn nhạt liếc nhìn anh ta: "Cơ thể cô ấy không chịu nổi, ngất xỉu rồi, ở lại đó sẽ nguy hiểm."
Diệp Kiều đầu tiên là "à" một tiếng, chấp nhận sự thật này, nhưng ngay sau đó nghĩ lại, không đúng rồi, anh không phải ở đây sao?
Trước kia gặp phải loại chuyện này, lão đại đều bảo bọn họ mang người đi khỏi nơi nguy hiểm.
Mạt thế đã giáng xuống lâu như vậy, mỗi lần đều là anh và Chu Hữu Cảnh ra tay lấy tinh hạch, Tần Mặc chỉ ra tay rất ít khi.
Chuyện này vẫn là không bình thường.
Diệp Kiều lén lút đánh giá người con gái trong lòng lão đại. Cô mặc đồ đen toàn thân, không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người rất mảnh mai, có vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.
Anh còn đang tự hỏi nguyên nhân sự thay đổi của lão đại thì đối phương đã ôm người lướt qua anh rời đi.
Diệp Kiều đuổi theo, thử hỏi: "Hay là để tôi ôm cho?"