Trên bàn trà có bánh mì và nước khoáng. Vân Xu thử tính đặt tay lên bánh mì, sau khi xác định ba người không phản đối, cô mới nhỏ nhẹ ăn.
Khóe miệng Tần Mặc khẽ nhúc nhích.
Diệp Kiều trong lòng cười thầm, dáng vẻ rụt rè vừa rồi của vị tiểu thư này thực sự có chút đáng yêu.
Vân Xu có chút không tự nhiên. Ánh mắt ba người đều đổ dồn vào cô, khiến cô ăn càng chậm hơn.
Tần Mặc khẽ ho một tiếng, hai người kia lập tức thu hồi ánh mắt, ai làm việc nấy.
Vân Xu nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được mà ngồi xuống bên cạnh anh. Trong ba người này, chỉ có người bên cạnh mới là người đã cứu cô.
Hàng rào điện màu tím ngăn cách mọi nguy hiểm. Khung cảnh đó sau khi nhớ lại, liền không thể nào quên được nữa.
Ở bên cạnh anh, cô không nghi ngờ gì mà cảm thấy thả lỏng.
Hơn nữa, những vết thương trên người cô đều đã được xử lý cẩn thận, chứng tỏ họ không có ác ý với cô.
Ăn xong bánh mì, Vân Xu uống chút nước khoáng. Cảm giác no bụng nhàn nhạt khiến cô thoải mái vô cùng. Cảm giác này đã rất lâu cô chưa được trải nghiệm.
Chờ cô ăn xong, bốn người mới bắt đầu trao đổi thông tin, báo tên cho nhau.
Tần Mặc và Diệp Kiều đã tận mắt chứng kiến Vân Xu bị bỏ rơi, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện trước đó, mà chuyển sang nói chuyện khác.
Diệp Kiều khen ngợi: "Cô thật thông minh, biết tự ngụy trang cho mình."
Trên đường đi, anh ta đã thấy quá nhiều con gái có chút nhan sắc vì không có sức mạnh mà rơi vào kết cục thê thảm.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-759-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-20.html.]
Động tác của Vân Xu cứng đờ, cô cẩn thận nhìn ba người: "Các anh..."
Tần Mặc nói: "Hôm qua khi xử lý vết thương cho cô, đã phải dùng cồn lau."
Vân Xu lúc này mới gật đầu, sau đó phản ứng lại thấy không đúng. Mặt cô cũng bị thương một mảng nhỏ. Theo lời họ nói, vậy thì cô...
Vân Xu lập tức nhìn về phía chiếc gương trong đại sảnh. Quả nhiên, người trong gương mặt đen một mảng, trắng một mảng, rất có phong thái quốc bảo, nhìn vừa buồn cười vừa hài hước.
Cô vừa nãy đã mang bộ dạng như vậy mà nói chuyện với ba người.
Vân Xu vội vàng cúi đầu xuống, bàn tay đặt trên ghế sofa run rẩy dữ dội. Cô quá xấu hổ.
Tần Mặc an ủi: "Không cần căng thẳng, chúng tôi không để ý đâu."
Đầu Vân Xu rũ xuống càng thấp. Xấu hổ đến c.h.ế.t đi được, đồng thời trong lòng lại có chút do dự. Với bộ dạng này ra ngoài ngược lại càng thu hút sự chú ý.
Có nên bỏ lớp ngụy trang không?
Nhưng Nghiên Nghiên đã dặn cô phải cẩn thận.
Nhưng người bên cạnh đã cứu cô, đồng đội của anh ta cũng không có ác ý với cô.
Từ nhỏ đến lớn, trực giác của Vân Xu vẫn luôn rất chuẩn. Giống như cô rất nhanh đã phát hiện ra Phòng Mạn Kha không ổn, cô cảm giác những người bên cạnh là đáng tin cậy.
Cuối cùng, Vân Xu vẫn đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ. Gương trong nhà vệ sinh đã vỡ, rõ ràng có thể thấy đã trải qua một trận đánh nhau. Nếu biết bộ dạng này của mình, chắc chắn cô không muốn ra ngoài.
Rửa sạch lớp đen trên mặt, Vân Xu ngồi xổm xuống đất, xuyên qua mảnh vỡ gương nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Cô đứng dậy trở lại phòng khách.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tần Mặc và hai người kia quay đầu lại, sau đó ánh mắt đột nhiên khựng lại.