Diệp Kiều thích thú ngắm nghía những mô hình trong tủ chén, ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối. Những thứ này trước tận thế đều là hàng giới hạn, giờ thì thành rác rưởi, bị chủ nhân bỏ quên trong biệt thự.
Trong thời đại hỗn loạn, mọi người đều ưu tiên chọn những vật tư giúp sinh tồn. Vàng bạc châu báu có giá trị lớn thậm chí không bằng một nắm gạo, một gói mì ăn liền.
Những thứ vô dụng đương nhiên bị vứt bỏ, cho dù là con người cũng vậy.
“Chu Chu, mới có một lát thôi, cậu không nghỉ ngơi cho tốt mà lại còn đọc sách.” Diệp Kiều cằn nhằn.
Chu Hữu Cảnh chậm rãi lật một trang sách, bình tĩnh nói: “Không thì sao? Không tranh thủ lúc này đọc sách, chẳng lẽ lúc cậu lái xe lạng lách mà tôi đọc được chắc?”
Diệp Kiều cười khẩy: “Đôi khi là do địa hình nữa, không thể trách hết tôi được.”
Chu Hữu Cảnh ha hả cười.
Diệp Kiều nhanh chóng dời mắt, nhìn về phía Tần Mặc. Anh đang nhìn nửa chai nước khoáng còn lại, không biết đang suy nghĩ gì.
“Lão đại, chúng ta có mang cô ấy đi cùng không?”
Tuy rằng chỉ nói chuyện vài câu, nhưng ba người họ đã tiếp xúc với vô số người. Muốn nhìn thấu một cô bé ngây thơ như vậy quá đơn giản.
Vân Xu tuy có cảnh giác, nhưng có lẽ vì họ đã cứu cô, những phòng bị đó đã tan biến trong lúc trò chuyện.
Tận thế đã bắt đầu lâu như vậy, ít nhiều gì cô cũng đã trải qua một vài chuyện, nhưng đôi mắt kia vẫn thuần khiết, trong veo, tĩnh lặng như trời quang.
Diệp Kiều có thiện cảm rất lớn với Vân Xu. Không nói lão đại, người vẫn là do chính anh mang về. Ngay cả Chu Hữu Cảnh đang đọc sách kia chắc chắn cũng có ấn tượng tốt về cô.
Vấn đề là ở chỗ này.
Ba người họ là một đội, phối hợp ăn ý, đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ, khổ sở gì cũng chịu được. Nhưng mang theo một cô gái yếu đuối thì tình hình sẽ khác rất nhiều.
Chưa kể ba người đàn ông và một người con gái sống chung sẽ bất tiện, chỉ nói việc mỗi ngày lái xe việt dã chạy tới chạy lui, cơ thể Vân Xu chưa chắc đã chịu được. Có khi chưa đi được bao xa người đã suy sụp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-760-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-21.html.]
Diệp Kiều không có yêu cầu gì về thực lực của Vân Xu. Dù sao cô cũng không mạnh bằng họ, thực lực của họ chính là sự tự tin lớn nhất.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tần Mặc không trả lời, lặng lẽ dựa người vào ghế sofa.
Diệp Kiều tiếp tục buồn rầu nói: “Đi theo chúng ta ăn không ngon ngủ không yên. Chúng ta có thể chịu đựng điều kiện khắc nghiệt trong thời gian dài, nhưng cô ấy thì không được.”
Hôm qua lúc lão đại ôm Vân Xu, thân hình đơn bạc của cô khiến anh có chút kinh hãi, giống như một cơn gió thổi qua là có thể bay đi.
Chu Hữu Cảnh đẩy mắt kính: "Đội trưởng, tôi kiến nghị là đưa cô ấy đến căn cứ an toàn, sau đó nhờ người khác chăm sóc cô ấy.”
Như vậy cũng tốt cho cô ấy, đỡ phải lặn lội đường xa, cuối cùng cơ thể không chịu nổi mà ngã xuống.
Phòng khách im lặng, hai người đều đang đợi Tần Mặc trả lời.
Một lát sau, Tần Mặc nhàn nhạt nói: “Đợi cô ấy ra đây, hỏi xem ý cô ấy thế nào.”
Diệp Kiều gật đầu. Đúng vậy, họ ở đây nghĩ tới nghĩ lui mà chưa hỏi ý kiến Vân Xu, không thể bỏ qua ý kiến của người ta được.
Bất quá theo anh thấy, lão đại rất để bụng Vân Xu. Nếu Vân Xu muốn đi cùng họ, phỏng chừng lão đại sẽ không từ chối.
Cửa phòng khách mở ra.
Ba người theo bản năng nhìn qua, sau đó ánh mắt khựng lại.
Mô hình trong tay Diệp Kiều "cạch" một tiếng rơi xuống đất, suýt chút nữa vỡ làm đôi. Nhưng anh hoàn toàn không để ý, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm bên này, vẻ mặt ngạc nhiên hiếm thấy xuất hiện trên khuôn mặt hoạt bát của anh.
Động tác lật sách của Chu Hữu Cảnh dừng lại. Cuốn sách dày cộp từ trên đùi anh trượt xuống, phát ra tiếng va chạm nặng nề.
Toàn bộ phòng khách im phăng phắc.
Đoán được Vân Xu có lẽ có một khuôn mặt xinh đẹp, bằng không cô sẽ không tốn nhiều công sức che giấu dung mạo. Nhưng vẻ đẹp này vượt xa dự đoán của họ.
Cẩn thận nhìn mỹ nhân, làn da cô trắng hơn tuyết, đôi môi như được tô son phấn, khuôn mặt tinh xảo không tì vết.
Có lẽ vì sống trong điều kiện không tốt trong thời gian dài, sắc mặt cô có phần tái nhợt, yếu ớt, giống như một bông hoa được nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ tàn úa.