Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 762: Pháo hôi kéo chân sau bị vứt bỏ ở tận thế (23)

Cập nhật lúc: 2025-04-14 07:00:07
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau một hồi gián đoạn như vậy, nỗi khổ sở bị bỏ rơi trước đó đã bị gạt ra sau đầu. Vân Xu kinh ngạc cảm thán: “Các anh chắc chắn lợi hại lắm.”

Khí thế trên người họ hoàn toàn khác biệt với những người cô từng gặp, khác biệt rất rõ ràng.

Được Vân Xu khen ngợi, Diệp Kiều suýt chút nữa thì vểnh cả đuôi lên, nụ cười trên mặt không ngăn được: "Cũng tàm tạm thôi, cũng có thể tùy tiện hạ gục mười mấy người.”

Khóe miệng Chu Hữu Cảnh giật giật, tên này so sánh thật không khách sáo chút nào.

Tần Mặc vừa đưa khẩu s.ú.n.g lục đến trước mặt Vân Xu: "Cầm lấy.”

Trên đầu Vân Xu hiện ra dấu chấm hỏi to đùng: "Đây là?”

“Đồ chơi.” Tần Mặc nói ít ý nhiều.

Vân Xu ngơ ngác nhận lấy. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại cho cô biết thứ này mười phần là thật.

Người sống sót trong tận thế đều sẽ cướp đoạt các loại vũ khí, nhưng s.ú.n.g lại có thể trở thành đồ chơi sao?

Phòng Mạn Kha và Hàn Trọng Cảnh cũng có s.ú.n.g ống. Đối với những người thường không có dị năng, ngoại trừ tiếng vang quá lớn, đây là vũ khí tốt nhất.

Đáng tiếc, trừ một đội viên giỏi b.ắ.n s.ú.n.g có được một khẩu, những người khác thậm chí còn không có cơ hội chạm vào.

Vân Xu vẫn rất hứng thú với súng. Giờ có cơ hội, cô cầm lấy cẩn thận nghiên cứu một phen.

Nhìn Vân Xu hứng thú dạt dào ngắm nghía khẩu súng, sắc mặt Tần Mặc dịu đi.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Trên người anh tạm thời chỉ có cái này, may mắn là hữu dụng.

Diệp Kiều và Chu Hữu Cảnh trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời gạch một dấu X lớn vào đội của Phòng Mạn Kha.

Sau này tuyệt đối không thể để những kẻ đó tiếp cận Vân Xu.

Tần Mặc trả lời câu hỏi trước đó của Vân Xu: "Chúng tôi không có mục đích cụ thể, đi đến đâu thì đến.”

Mắt Vân Xu sáng lên. Nếu họ không có nơi nào cần thiết phải đến, liệu cô có thể nhờ họ đưa cô đi tìm Nghiên Nghiên không?

Chỉ dựa vào một mình cô muốn tìm được Trần Nghiên, có thể nói cơ hội rất mong manh, khả năng c.h.ế.t dọc đường còn lớn hơn. Nhưng tận thế vốn đã nguy hiểm, yêu cầu này nghe có vẻ làm khó người khác.

Họ đã cứu cô, cô đã rất cảm kích rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-762-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-23.html.]

Vân Xu rối rắm một hồi lâu, vẫn không nói ra.

Thôi thì vẫn là nhờ họ đưa cô đến căn cứ, rồi nghĩ cách sau vậy.

Tần Mặc thu hết vẻ mặt cô vào đáy mắt: "Có ý tưởng gì có thể nói cho chúng tôi biết.”

Vân Xu ngước mắt, ba người đều nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

Cô do dự một hồi, ấp úng nói: “Tôi có một người bạn rất tốt. Tận thế mấy ngày trước cô ấy có việc về quê, sau đó cô ấy nói muốn đến tìm tôi, nhưng chúng tôi đến bây giờ vẫn chưa liên lạc được.”

Vân Xu chỉ nói nhiều như vậy, nhưng ý trong giọng nói rất rõ ràng, cô muốn đi tìm người bạn đó.

Diệp Kiều buột miệng thốt ra: “Nam hay nữ?”

Vân Xu nghi hoặc chớp mắt một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Là bạn cùng phòng trọ của tôi, Trần Nghiên. Nghiên Nghiên là người siêu tốt! Luôn luôn chăm sóc tôi.”

Tần Mặc đang căng thẳng lưng liền thả lỏng, vẻ mặt trở lại bình tĩnh.

“A a a! Tôi hiểu rồi! Vậy thì nhất định phải đi tìm cô ấy!” Diệp Kiều vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không sao đâu, chúng tôi đi cùng cô, chắc chắn sẽ tìm được cô ấy.”

Anh hoàn toàn không ngại tìm kiếm mãi.

Chu Hữu Cảnh cười nhạt. Cái người lo lắng quá nhiều trước đó không biết là ai nữa. Bất quá xác thật không thể để Vân Xu một mình ở lại căn cứ, đối với cô ấy mà nói, điều đó quá nguy hiểm.

Tận thế giáng xuống, trật tự xã hội vốn có bị phá hủy nghiêm trọng. Cùng với cái c.h.ế.t và m.á.u tươi, một trật tự hỗn loạn mới đang âm thầm hình thành.

Người bên ngoài căn cứ phải lo lắng về mối đe dọa từ zombie, người bên trong căn cứ lại phải lo lắng về mối đe dọa từ đồng loại.

Lòng người xưa nay vẫn luôn là thứ đáng sợ.

Không ai nỡ làm tổn thương Vân Xu, nhưng những người đó sẽ không màng đến ý nguyện của cô mà giam cầm cô.

Cô là một báu vật vô song, thu hút vô số người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Để cô một mình ở lại căn cứ, đối mặt với đám người tham lam, chẳng khác nào dê vào miệng cọp.

Vân Xu hưng phấn nói: “Các anh thật sự nguyện ý đi cùng tôi sao? Có phiền phức quá không?”

Tần Mặc khẽ nói: “Không phiền phức.”

Ngược lại có thể nói là rất vui lòng.

Loading...