Đến nỗi vì sao nam chủ lại trở thành người có tính cách như vậy, Phòng Mạn Kha không rõ lắm. Lúc này cô mới kinh giác nhận ra rằng vì cô ra tay, vận mệnh của nam chủ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Nhưng hiện tại không nghi ngờ gì nữa là thời điểm tình cảm của nam chủ còn yếu đuối.
Phòng Mạn Kha hơi nhích lại gần Hàn Trọng Cảnh, nhẹ giọng nói: “A Cảnh, không cần tự trách mình, đó là một quyết định bất đắc dĩ, nếu nhất định phải nói có trách nhiệm, thì đó không phải là trách nhiệm của riêng anh, mà là trách nhiệm của tất cả chúng ta.”
Hàn Trọng Cảnh ừ một tiếng, không nghe ra cảm xúc gì: "Đừng lo lắng, em để anh yên tĩnh một lát là được.”
Phòng Mạn Kha cắn môi, cho dù hiểu rõ nam chủ không phải là người dễ dàng lay động, nhưng trước đây cô luôn được đối xử đặc biệt, giờ không nhận được kết quả mong muốn, cô có chút thất vọng.
Phòng Mạn Kha lại nhìn về phía Chu Phục, gọi vài tiếng, hắn không trả lời, vẻ mặt thất thần.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
Dường như có cái gì đó vượt khỏi tầm kiểm soát, nhưng phần vượt khỏi đó lại mơ hồ, không nhìn rõ lắm.
Phòng Mạn Kha chỉ có thể bị động đứng tại chỗ.
Có đủ vật tư, đội ngũ một đường thuận lợi đến căn cứ Ánh Dương.
Bức tường cao lớn màu xám cứng rắn ngăn cách mọi nguy hiểm bên ngoài. Nơi này được cải tạo từ một căn cứ quân sự, năng lực phòng ngự vượt xa những nơi tụ tập nhỏ lẻ được thành lập vội vàng bên ngoài, khiến vô số người sống sót đến nương nhờ đều thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi người khi vào căn cứ đều phải nộp một lượng vật tư nhất định, Phòng Mạn Kha biết cốt truyện nên đã chuẩn bị trước.
Trong khi những người sống sót khác đang ồn ào náo loạn, họ đã thuận lợi tiến vào căn cứ.
Đội viên không ngừng khen ngợi, vẻ mặt bội phục.
“Không hổ là chị Phòng, chuẩn bị luôn chu đáo như vậy, bằng không bây giờ chúng ta vẫn còn ở bên ngoài chờ đợi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-767-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-28.html.]
“Đúng vậy đó, chị Phòng vĩnh viễn đều đáng tin cậy như vậy, cả đời này em sẽ theo chị Phòng.”
“Cậu nhóc có dị năng chắc chắn ổn rồi, chúng tôi những người thường này thì không chắc.”
“Chị Phòng đúng là lợi hại!”
Phòng Mạn Kha đi ở vị trí trung tâm mọi người, cười nói: “Đâu có các vị nói quá như vậy, tôi chỉ là quen phòng ngừa chu đáo thôi.”
“Cô quá khiêm tốn, rất nhiều người không thể nghĩ ra được điều này.”
“Tôi mà được như chị Phòng thì tốt rồi.”
Mọi người vừa đi được vài bước, vừa vặn có một đội người khác đi qua. Khác với những người sống sót phong trần mệt mỏi, nhóm người này mặc quần áo gần giống như trước tận thế, tinh thần no đủ, trên mặt nở nụ cười thỏa đáng.
Nhân viên đi cùng nói cho họ biết, đây là tầng quản lý của căn cứ.
Vài vị quản lý tầng vây quanh một người, người nọ mặc áo blouse trắng, vóc người cao lớn, đang nói chuyện. Ánh nắng ấm áp dừng trên khuôn mặt anh, hiện ra vài phần thanh tú sơ lãng thanh quý.
Mọi người sửng sốt, người được vây quanh ở giữa là ai mà phô trương lớn như vậy?
Bên cạnh có người đi đường nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán: “Tô giáo sư vẫn lợi hại như vậy.”
Chu Phục kinh ngạc nói: “Người này là giáo sư sao?”
Có thể được tầng quản lý căn cứ vây quanh, chắc chắn là một nhân vật lợi hại. Trong ấn tượng của hắn, giáo sư lợi hại ít nhất cũng phải 30 tuổi trở lên, người này nhìn tuyệt đối không quá 30.
Nhân viên đi cùng hiểu rõ, rất nhiều người khi nhìn thấy Tô giáo sư lần đầu tiên đều sẽ nghi ngờ, anh đã quen rồi: "Không cần quá kinh ngạc, trước tận thế Tô giáo sư cũng đã đạt được thành tựu nghiên cứu khoa học quan trọng trong lĩnh vực sinh vật, là một nhân vật khó lường. Nghe nói năm Tô giáo sư tốt nghiệp, vô số viện khoa học nước ngoài hứa hẹn số tiền lớn muốn mời anh về, nhưng anh đều từ chối.”
“Sau tận thế, người trong căn cứ ngẫu nhiên cứu được Tô giáo sư, cho nên anh mới ở đây.” Nhân viên đi cùng lộ vẻ sùng bái trên mặt: "Các anh không biết Tô giáo sư lợi hại thế nào đâu. Mọi người đều nói nếu có người có thể nghiên cứu ra huyết thanh zombie, người đó chắc chắn chính là Tô giáo sư.”
“Anh ấy là hy vọng của chúng ta.”