Vân Xu tò mò đi dạo một vòng quanh nhà di động. Trước kia khi ở nhà một mình, cô cũng từng nghĩ đến việc mua một chiếc nhà di động để đi du lịch.
Nhưng không chỉ cần có bằng lái, còn phải học các kỹ năng sống khác nhau, nghĩ đến tính lười biếng của mình, cô tiếc nuối từ bỏ.
Không ngờ hiện tại lại có cơ hội, tuy rằng không phải để du lịch mà là để tìm người.
Nắp động cơ xe đầu được mở ra, Diệp Kiều khom lưng mân mê bên trong. Vân Xu nhìn một hồi không hiểu: "Đây là đang làm gì vậy?”
Diệp Kiều lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng cười nói: “Đang tăng tốc cho chiếc xe này, tiện thể làm cho nó cứng rắn hơn một chút.”
Có thể lao ra vòng vây zombie là tiêu chuẩn tối thiểu.
Vân Xu "oa" một tiếng, cô từng nghe người ta nói rồi, cải tạo xe là một kỹ năng sống, chỉ những người chơi chuyên nghiệp mới dám tự mình động tay: "Các anh thật là lợi hại nha.”
Ở bên cạnh ba người mấy ngày, Vân Xu chưa thấy có chuyện gì có thể làm khó họ.
Họ hoàn toàn không giống những người sống sót trong tận thế.
Mỗi lần nghe Vân Xu khen, tâm trạng Diệp Kiều đều sẽ dâng lên điên cuồng, lần này cũng không ngoại lệ.
“Kỳ thật anh còn muốn đổi cửa sổ xe thành kính chống đạn, đáng tiếc là gần đây không có vật liệu.” Diệp Kiều tiếc nuối nói.
Vân Xu an ủi: “Không sao đâu, nói không chừng trên đường sẽ tìm được.”
Tần Mặc và Chu Hữu Cảnh đi tới, vẻ mặt như muốn ra ngoài.
“Đi thôi, đi nhanh về nhanh.” Tần Mặc nhàn nhạt nói.
Vân Xu đi theo sau hai người, quay đầu lại nói với Diệp Kiều đang ngơ ngác: “Tần Mặc nói muốn đưa em đi trung tâm thương mại chuẩn bị một số đồ, anh có cần gì không, chúng em giúp anh mang về, hay là anh đi cùng chúng em?”
Diệp Kiều nhảy dựng lên, lập tức ném cờ lê và các dụng cụ khác xuống: "Đương nhiên đương nhiên, chắc chắn phải đi cùng.”
Anh tuyệt đối không bỏ lỡ cơ hội ở chung với Vân Xu nhiều hơn, cũng không thể để lão đại và Chu Chu giành trước.
Mấy người nhắm trúng trung tâm thương mại lớn nhất thành phố này, nằm ở trung tâm thành phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-769-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-30.html.]
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Ẩn nấp ở chỗ ngoặt.
Vân Xu từ xa nhìn xung quanh đám zombie dày đặc, trong lòng lo sợ, nhiều quá.
Tận thế giáng xuống vào rạng sáng, mật độ dân cư dày đặc khiến nơi này nguy hiểm hơn nhiều so với các khu vực khác, huống chi ba người còn mang theo một người kéo chân sau.
“Hay là chúng ta đổi chỗ khác đi, siêu thị nhỏ cũng được.” Vân Xu nhìn cánh tay mảnh khảnh của mình, nhỏ giọng đề nghị.
Tần Mặc dựa vào tường, tư thái nhàn tản: "Không cần, cứ chọn nơi này, trung tâm thương mại này có vật tư đầy đủ nhất.”
“Nhưng…” Vân Xu do dự: "Đầy đủ thì đầy đủ, nhưng có phải là quá nguy hiểm không?”
Diệp Kiều cười hì hì nói: “Xu Xu đừng lo lắng, bọn anh không thích c.h.ế.t đâu. Trước kia loại địa phương này đã đi qua rất nhiều lần rồi.”
Mắt Vân Xu trợn tròn, trước kia họ đã từng đến những nơi nguy hiểm như vậy sao? Cô dường như vẫn còn đánh giá thấp họ.
Tần Mặc nhìn về phía Chu Hữu Cảnh, hỏi: “Tình hình thế nào?”
Chu Hữu Cảnh không đáp lời, vẻ mặt chăm chú, dường như đang cảm nhận điều gì đó. Một lát sau anh nói: “Zombie ở cửa Tây trung tâm thương mại ít nhất, tình hình bên trong vẫn ổn, có zombie nhưng không nhiều lắm.”
Tần Mặc gật đầu: “Vậy thì đi vào từ cửa Tây.”
Anh nhìn về phía Vân Xu, dặn dò: “Lát nữa em đứng ở giữa bọn anh, không được chạy lung tung, sợ thì cứ che mắt lại.”
Vân Xu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc nói: “Em mới không sợ.”
Cô đã từng gặp rất nhiều zombie rồi.
Trong đôi mắt đen sâu của Tần Mặc hiện lên một tia ý cười, giọng nói trầm thấp: “Ừ, em rất giỏi.”
Vân Xu luống cuống đứng tại chỗ, sắc mặt ửng hồng. Tần Mặc giống như đang dỗ dành cô như một đứa trẻ, không chỉ lần này mà ngày thường cũng vậy.
Cô nói một câu trên bàn ăn là tối qua ngủ không ngon, anh liền hỏi có cần anh đứng gác trước cửa phòng cô không.
Luôn cảm thấy thật ngại ngùng, Vân Xu không nhịn được tránh ánh mắt anh.
Dần dần, bầu không khí giữa hai người có chút khác thường.
“Được rồi, tốc chiến tốc thắng.” Diệp Kiều đột nhiên chen vào, mặt tươi cười đánh gãy sự riêng tư của hai người: "Chúng ta cần chọn nhiều đồ, không cần lãng phí thời gian ở đây.”