Tần Mặc liếc nhìn anh một cái, ánh mắt đen sâu rất có áp lực.
Diệp Kiều tươi cười không đổi, trong lòng kêu rên, chắc chắn là bị để ý rồi. Anh đã có thể nhìn thấy cảnh thảm thương của mình nằm trên sàn tập luyện vài ngày sau.
Trước hết lặng lẽ thương tiếc cho bản thân.
Chu Hữu Cảnh miễn cưỡng nhìn anh một cái, trong lòng ha hả cười, đúng là tự mình chuốc lấy.
Một lát sau, Tần Mặc thu hồi ánh mắt: "Đi thôi.”
Vài phút sau, Vân Xu hiểu được ý "không cần lo lắng" trong lời Diệp Kiều.
Hàn Trọng Cảnh và Chu Phục sử dụng dị năng rất lợi hại, trực tiếp đốt cháy zombie, ngọn lửa thiêu đốt sẽ phá hủy não bộ zombie. Nhưng trình độ lợi hại của Tần Mặc và Diệp Kiều còn vượt xa họ.
Những sợi dây leo màu xanh lục mềm mại ẩn mình vươn ra từ mặt đất, lặng lẽ không một tiếng động trói chặt hành động của zombie. Vô số tia hồ quang điện màu tím tuyệt đẹp đan xen thành hàng rào, bao phủ toàn bộ thân thể mục rữa bên trong, siết chặt lại.
Người đàn ông mặc áo gió rút ra trường đao, thân đao dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén. Anh vung đao ngang, những zombie còn đang giãy giụa khựng lại, từng con ngã xuống.
Một tư thái thong dong mà cường đại.
Bên cạnh, một cơn gió vô hình hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén đột nhiên xẹt qua cổ zombie, cái đầu xấu xí dữ tợn "ục" một tiếng lăn xuống.
Trong đó có một cái đầu lăn về phía Vân Xu, cô theo bản năng muốn tránh đi, nhưng cái đầu đó giữa đường bị Chu Hữu Cảnh đá văng ra.
“Cẩn thận một chút, cậu muốn dọa người sao?” Chu Hữu Cảnh nhíu mày.
Diệp Kiều vội vàng xin lỗi: “Vừa rồi không chú ý, ngại quá.”
Vân Xu nói: “Không sao đâu, anh tập trung chút, đừng để bị thương.”
Những zombie liên tục xông tới bị tiêu diệt không ngừng. Rất nhanh, cửa Tây không còn tiếng gầm rú thô ách.
Bốn người đi vào trung tâm thương mại, đầu tiên là đến siêu thị ở tầng hầm.
Tuyệt đại đa số đồ vật vẫn còn bày trên kệ. Sau tận thế, không ai có tâm trạng chạy đến trung tâm thành phố.
Chu Hữu Cảnh cầm lấy một thùng sữa bò, cẩn thận nghiên cứu bảng thành phần trên đó, nói: “Để bồi bổ cơ thể, tốt nhất lấy một ít sữa bò hoặc sữa bột có hàm lượng protein cao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-770-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-31.html.]
Bên kia còn có một ít tổ yến chuyên dùng cho con gái bồi bổ cơ thể cũng phải mang theo.
Nghe nói táo đỏ bổ huyết bổ khí cũng không thể quên.
Thế là Diệp Kiều đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, không ngừng ném đồ vào bên trong, đều là một ít đồ ăn vặt, bim bim tôm, khoai tây chiên linh tinh.
Chu Hữu Cảnh nhíu mày: “Mấy thứ này không tốt cho sức khỏe.”
Diệp Kiều cạn lời: “Đều là để g.i.ế.c thời gian, giải tỏa cơn thèm ăn thôi. Ngày thường ăn ít chút không sao, huống hồ trước kia rất nhiều người thích ăn vặt uống đồ uống, tôi hỏi rồi, cô ấy cũng thích ăn.”
Chu Hữu Cảnh hơi thả lỏng lông mày.
Trong mấy người, chỉ có Vân Xu chạy đến trước một cái kệ quen thuộc, dự định chuẩn bị nhiều một chút đồ ăn dễ bảo quản, dễ no bụng. Cô vừa muốn lấy bánh nén khô thì đã bị Tần Mặc ngăn lại.
“Em không cần lấy những thứ đó, đi chọn thứ em thích đi.”
Vân Xu nói: “Nhưng trước đây chúng em đi tìm vật tư đều phải lấy những thứ này.”
“Đó là trước đây. Ở trong đội của chúng ta, em cứ lấy những thứ mình thích là được.”
Tần Mặc nói: “Không gian của anh có thể chứa đựng rất nhiều đồ.”
Cho nên cô chỉ cần lấy những thứ mình muốn là được, lần này đến đây vốn là vì cô.
Vân Xu chớp chớp mắt, quay đầu nhìn hai người kia ở hướng khác, quả thật đều đang chọn lựa kỹ càng: "Được rồi, em hiểu rồi.”
Cô đẩy xe đẩy nhỏ bắt đầu chọn những thứ mình thích, Tần Mặc đi bên cạnh, đề phòng có zombie rơi rớt.
Lúc này, một hàng bốn người thật sự có vài phần cảm giác như đang đi dạo siêu thị.
Khu rau củ quả đã hư thối, bốc mùi hôi thối, trên đó còn có ruồi bọ bay tới bay lui.
Vân Xu có chút tiếc nuối. Nếu nói những vật tư khác còn có thể tìm kiếm được, thì loại rau quả có thời hạn sử dụng ngắn và dễ hư hỏng này rất khó tìm thấy.
Táo, thứ có thể thấy ở khắp mọi nơi trước tận thế, giờ rất khó mà có được.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tần Mặc chú ý đến vẻ mặt của cô, bắt đầu suy nghĩ về những nơi bán hạt giống ở gần đó.
Anh vẫn luôn coi dị năng hệ mộc là dị năng tấn công, bây giờ có lẽ có thể thử khai phá những cách sử dụng khác.