Cô rót một cốc nước ấm, đẩy sang: "Uống chút nước trước đi.”
Tiếu Vũ cứng đờ nhận lấy cốc nước. Chỉ trong chốc lát, bên cạnh hai người đã có thêm ba người nữa.
Khác với Vân Xu tính tình tốt, ba người đàn ông vây quanh cậu có khí thế rất mạnh. Cậu đã lang thang trong tận thế lâu như vậy, gặp vô số kẻ mạnh và yếu, có cách nhìn người riêng.
Hơn nữa, với những điều kiện hiện tại, ba người này tuyệt đối mạnh hơn tất cả những người cậu từng gặp.
Họ đánh giá cậu, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ, như đang đánh giá mức độ nguy hiểm.
Tiếu Vũ cảm thấy cả người bị khóa chặt, nếu cậu dám có một ý niệm xấu, những người này tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.
Đặc biệt là người đàn ông vẫn chưa nói gì kia, chỉ cần liếc nhìn đối phương, cậu đã cảm thấy da đầu tê dại.
Ánh mắt người đàn ông vừa đen vừa sâu, mang theo một cảm giác áp bức không thể diễn tả.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Cậu em, đừng khẩn trương nhé, chúng tôi đâu phải người xấu. Chỉ có những kẻ có ý đồ xấu mới gặp xui xẻo trong tay chúng tôi thôi.” Giọng nói mang theo ý cười vang lên bên cạnh.
Vai Tiếu Vũ bị vỗ nhẹ, người bên cạnh cậu tỏ vẻ thân thiện, nhưng cậu biết người vừa nãy ở ngoài xe nhìn chằm chằm cậu kỹ nhất chính là Diệp Kiều.
Còn Vân Xu, người mà cậu nhận định là nữ thần, đang ngồi giữa ba người, được bảo vệ không góc chết.
Đôi mắt cô trong veo dịu dàng, cơ thể căng thẳng của Tiếu Vũ dần dần thả lỏng.
Vân Xu chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của cậu, lúc này mới nói: “Cậu có thể nói lại tin tức cụ thể hơn một lần nữa không?”
Cô nhiều nhất chỉ đoán được lộ trình của Trần Nghiên, còn cần Chu Hữu Cảnh phân tích kỹ hơn, năng lực của anh ấy trong lĩnh vực này có thể nói là đáng kinh ngạc.
Tiếu Vũ gật đầu, kể toàn bộ những gì mình biết.
Chu Hữu Cảnh không ngừng gõ trên bàn phím, tốc độ rất nhanh. Theo từng mẩu tin tức được ghi vào, những con đường phức tạp trên bản đồ dần dần thu hẹp lại.
Cho đến khi chỉ còn lại một sợi chỉ đỏ cuối cùng, nổi bật trên nền bản đồ nhạt màu.
Vài địa điểm quan trọng được đánh dấu.
“Có kết quả rồi.”
Vừa dứt lời, Vân Xu lập tức nhoài người tới, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bản đồ.
Những điểm được đánh dấu có khả năng rất cao là những nơi Trần Nghiên sẽ đi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-774-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-35.html.]
Chu Hữu Cảnh khựng lại, ban đầu muốn đặt laptop trước mặt Vân Xu, nhưng cô đã nhoài người tới rồi.
Hai người sát lại rất gần, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của cô, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy làn da trắng ngần bên má cô.
Mái tóc đen nhánh tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt, khơi gợi lòng người.
Yết hầu Chu Hữu Cảnh khẽ động, ánh mắt sau cặp kính hơi sâu hơn.
Diệp Kiều khẽ hắng giọng một tiếng: "Xu Xu, như vậy Chu Chu không tiện thao tác.”
Vân Xu "à" một tiếng, đứng thẳng người, vừa nãy cô quá kích động.
Chu Hữu Cảnh nhìn Diệp Kiều.
Diệp Kiều cười hì hì đáp lại.
Vì có được tin tức hữu ích, khi Tiếu Vũ rời đi, cậu được nhét cho một đống lớn đồ ăn, Diệp Kiều còn hào phóng tặng thêm một chiếc ba lô.
Tiếu Vũ nhìn chiếc nhà di động rời đi, vẻ mặt buồn bã.
Cậu muốn ở lại bên cạnh Vân Xu, nhưng thực lực quá yếu chỉ biết trở thành gánh nặng cho cô, cậu kém quá nhiều.
Về sau, chắc chắn sẽ có nhiều người biết đến cô hơn, và cũng sẽ có vô số người nguyện ý hy sinh mạng sống vì cô.
Bên trong nhà di động.
Vân Xu ôm máy tính nhìn đi nhìn lại, căn bản không muốn buông tay, trong mắt tràn đầy mong đợi: "Cảm ơn Chu Chu.”
So với việc lang thang tìm kiếm không mục tiêu, thì loại lộ trình có phạm vi này vẫn khiến người ta nuôi hy vọng hơn.
Cho dù là trước tận thế, người có thể làm được đến trình độ này cũng chỉ là số ít trong số ít.
Chu Hữu Cảnh nhíu mày nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo như vậy, giúp được em là tốt rồi.”
“Nếu còn có yêu cầu điều tra tin tức gì khác, cứ nói với anh.”
Vân Xu vui vẻ gật đầu.
Trong lòng Diệp Kiều lại bắt đầu chua xót. Ban đầu anh gọi Chu Hữu Cảnh là "Chu Chu", kết quả Vân Xu nghe thấy thú vị cũng bắt chước gọi theo, bây giờ thì gọi luôn không đổi.
Đây chẳng phải là tự mình vác đá đè lên chân mình sao?