Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 777: Pháo hôi kéo chân sau bị vứt bỏ ở tận thế (38)

Cập nhật lúc: 2025-04-15 04:15:40
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Kiều nghẹn cổ nhìn sang, khuôn mặt Chu Hữu Cảnh vẫn trầm tĩnh, anh đặt chiếc nĩa bên cạnh bánh kem, thậm chí còn chu đáo đặt thêm một bông hoa.

Toàn bộ động tác toát lên vẻ thong thả ung dung.

Gã này vậy mà lại khai phá được kỹ năng mới, còn cố ý dụ dỗ Xu Xu, thật là âm hiểm.

Đã biết cái tên im hơi lặng tiếng này không thể xem thường!

“Thử xem sao.” Chu Hữu Cảnh chuẩn bị xong mọi thứ, còn tiện tay tạo không khí lãng mạn, giống như một thợ làm bánh thực thụ: "Ngọt hay nhạt đều có thể nói với anh, lần sau anh sẽ điều chỉnh công thức cho phù hợp.”

Vân Xu vui vẻ cầm lấy chiếc nĩa. Trước đây bánh kem nhỏ chính là món cô thích nhất. Kem bơ của Chu Hữu Cảnh vừa đánh xong, cô đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào.

Nghĩ đến việc có mình giúp sức trong đó, sự mong đợi của Vân Xu dâng trào.

Cô xắn một miếng có nhiều mứt trái cây nhất, cẩn thận ăn một miếng, sau đó kinh ngạc phát hiện, vị thật sự không tệ.

Không chỉ hình thức đẹp, ngay cả hương vị cũng rất tuyệt.

Sống trong tận thế lâu như vậy, cô gần như đã quên mất vị ngon của bánh kem nhỏ.

Vân Xu hạnh phúc ngẩng mặt lên, lại ăn thêm một miếng nữa, cả người dường như bay bổng trong những đóa hoa nhỏ màu hồng, trông thật đáng yêu, khiến người ta mềm lòng.

Chu Hữu Cảnh dùng ngón trỏ đẩy nhẹ gọng kính, khóe môi cuối cùng cũng cong lên một nụ cười.

Diệp Kiều nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Vân Xu, trong lòng rục rịch.

Vẻ mặt này quá đáng yêu, anh có chút không nhịn được.

Chu Hữu Cảnh kịp thời nhìn sang: "Anh là một người đàn ông trưởng thành, sẽ không giành bánh kem của Xu Xu đâu nhỉ?” Anh nói như thể rất tốt bụng: "Nếu anh thích, tôi có thể làm riêng cho anh một cái, không cần giành của người khác.”

Diệp Kiều: "…"

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Cái tên đeo kính âm hiểm này.

Anh muốn ăn bánh kem sao?

Tuy rằng anh đích thực muốn ăn, nhưng chiếc bánh kem trước mặt cần phải thêm một từ hạn định, đó là chiếc bánh trước mặt Xu Xu.

Vân Xu cầm chiếc nĩa, ánh mắt đảo qua giữa hai người: "Diệp Kiều, anh cũng muốn ăn sao? Em có thể cắt một nửa cho anh.”

Cô còn tưởng rằng cả ba người họ đều không thích ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-777-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-38.html.]

Diệp Kiều thầm thở dài trong lòng, anh thật ra muốn Vân Xu đút cho anh ăn, giống như trước đây, nhưng bị Chu Hữu Cảnh chen ngang, kế hoạch tan thành mây khói, chỉ có thể tiếc nuối từ chối.

“Không cần, em cứ từ từ ăn là được.”

Hậu quả của việc ăn bánh kem ngon là không kiểm soát được miệng, một lần ăn quá nhiều.

Vân Xu uể oải từ chối bữa tối, sớm bò lên giường nghỉ ngơi, kết quả cả buổi tối ngủ không yên.

Cô vén tấm rèm, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.

Zombie xung quanh đã được dọn dẹp, đồng thời dựng hàng rào phòng hộ đơn giản. Ở nơi hoang dã, họ luôn rất cẩn thận.

Dưới bóng đêm mờ mịt, ngọn lửa trại bập bùng cháy, ngọn lửa lay động như điệu múa, thắp sáng đêm khuya đen kịt.

Người đàn ông co gối ngồi trước đống lửa canh gác, tư thái tùy ý phóng khoáng. Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của anh dưới ánh lửa càng thêm sắc sảo.

Trong tay anh, mầm dây leo màu xanh lục ẩn hiện, dường như đang luyện tập dị năng.

Như thể cảm nhận được ánh mắt của Vân Xu, anh đột ngột nhìn sang, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như băng giá vùng cực, sau đó dần dần trở nên dịu dàng.

Vân Xu xoa xoa bụng, quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Cô cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh, cẩn thận đi đến bên đống lửa trại.

Tần Mặc cầm một nhánh cây khều khều đống lửa, ngọn lửa nhỏ lại bùng lên mạnh mẽ, cháy lách tách.

“Ngủ không được sao?”

Vân Xu ừ một tiếng, buồn bực nói: “Ban ngày ăn nhiều bánh kem quá.”

“Lần sau phải chú ý hơn.” Tần Mặc cụp mắt.

Không chỉ là nhắc nhở Vân Xu, mà còn là nhắc nhở chính anh.

Ban ngày họ thấy cô ăn ngon miệng, đều không nỡ ngăn cản, kết quả buổi tối di chứng đã đến.

Vân Xu khổ sở nhăn mặt: “Nhất định rồi, không bao giờ làm thế nữa.”

Bóng đêm tĩnh lặng, xung quanh không một bóng người.

Tần Mặc đột nhiên nói: “Còn lo lắng sẽ lỡ mất bạn sao?”

Vân Xu buồn bã ừ một tiếng, cô không ngờ sự lo lắng ẩn sâu trong lòng mình lại bị phát hiện.

Sợ họ lo lắng, cô vẫn luôn cố gắng che giấu tâm trạng ấy.

 

Loading...