Vẻ mặt phó đội trưởng tươi tắn hơn nhiều, lời Chu Hữu Cảnh nói trúng tim đen của anh. Nếu không phải vì muốn sống sót tốt hơn, ai muốn lăn lộn như vậy.
Đôi mắt Vân Xu cong lên, không cần tranh chấp là tốt nhất.
Trần Nghiên ở bên cạnh dịu dàng nhìn cô.
Hiểu lầm được giải tỏa, chiếc xe buýt thuận lợi lái vào trạm xăng dầu.
Diệp Kiều lại cầm vòi bơm xăng cho nhà di động, chỉ là trong lòng vẫn có chút khó chịu. Ở chung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy Vân Xu vui vẻ đến thế.
Biết cô rất coi trọng người bạn đã thất lạc, nhưng không ngờ lại coi trọng đến vậy.
Diệp Kiều với khuôn mặt trẻ con, trầm giọng nói: “Lão đại, tôi cứ cảm thấy sau này ngày tháng không dễ dàng gì.”
Tần Mặc cụp mắt, dựa vào một bên: "Xu Xu rất lo lắng cho cô ấy, tìm được sớm ngày nào hay ngày đó.”
Diệp Kiều hiểu điều này, nhưng nghĩ đến việc sau này sự chú ý của Vân Xu sẽ bị phân tán, trong lòng anh không ngừng thở dài.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Sau khi đổ đầy xăng, hai bên ngồi lại cùng nhau thương lượng. Vốn dĩ cả hai đều đang trên đường tìm kiếm đối phương, giờ đã gặp được nhau, đương nhiên sẽ cùng nhau xuất phát.
Trần Nghiên nói: “Nếu đã hội ngộ, vậy thì tìm một căn cứ ổn định xuống đi. Cứ chạy tới chạy lui bên ngoài không an toàn, hơn nữa dễ dàng bỏ lỡ những tin tức quan trọng.”
Chu Hữu Cảnh gật đầu, nhà di động thoải mái đến đâu cũng không thể so sánh với nhà ở cố định. Họ đã có ý định này từ lâu, muốn đến một căn cứ có hệ số an toàn cao để tạm thời dừng chân.
Sau nửa giờ thảo luận, mọi người quyết định đi đến căn cứ Ánh Dương.
Căn cứ Ánh Dương là căn cứ người sống sót lớn nhất hiện tại, khả năng phòng thủ xuất sắc, dị năng giả cũng nhiều, lại không xa, là địa điểm thích hợp nhất.
Khi xuất phát, Trần Nghiên và Vân Xu lên nhà di động, xe buýt đi theo phía sau.
Chiếc xe vừa khởi động, các đội viên im lặng trong xe buýt lập tức bàn tán xôn xao với vẻ mặt hưng phấn.
“Trời ơi! Vân tiểu thư vậy mà lại xinh đẹp đến thế, lúc nãy tôi còn tưởng mình đang mơ.”
“Cậu không phải một mình đâu, lúc nãy tôi còn véo cổ mình một cái thật mạnh, suýt nữa thì ngạt thở.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-781-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-42.html.]
“Nữ thần, tuyệt đối là nữ thần!”
“Bất quá sao tôi cứ thấy quen quen……”
“Vừa nãy nghe Vân tiểu thư nói, họ cũng lang thang bên ngoài rất lâu, có lẽ đã nghe nói qua?”
“Không đúng, để tôi nghĩ xem…… Tôi nhớ rồi! Trước đây nghe bạn bè nói, có một nữ thần giỏi chữa lành đang đi lại trên mặt đất.”
Người này lẩm bẩm nói: "Lúc đó tôi còn tưởng là dị năng giả hệ chữa lành nào đó giả danh lừa bịp, mọi người cũng biết đấy, sau tận thế đủ loại người kỳ quái đều xuất hiện, còn có một đống tôn giáo kỳ lạ truyền bá những tín ngưỡng quái gở.”
“Bây giờ nghĩ lại, nữ thần có lẽ chính là Vân tiểu thư……”
“Đột nhiên cảm thấy những lời này thật đúng là không sai chút nào, tôi không tin có vị thần nào có thể so sánh với vẻ đẹp của Vân tiểu thư.”
Người trên xe buýt bàn tán rôm rả, Vân Xu và Trần Nghiên cũng đang trao đổi tình hình.
Vân Xu không hỏi chuyện bố mẹ Trần Nghiên. Lần này Trần Nghiên về quê chính là để chăm sóc bố mẹ, nhưng hiện tại trong đội ngũ lại không có bóng dáng người lớn tuổi, thực tế nghiệt ngã đã hiển hiện trước mắt.
Trần Nghiên đánh giá chiếc nhà di động, mọi sự bố trí bên trong đều rất dụng tâm, đầy đủ đáp ứng nhu cầu sinh hoạt của con gái.
Thậm chí ngay cả những góc cạnh sắc nhọn cũng được bọc xốp.
Vân Xu từ trong rương nhỏ lấy ra đồ ăn vặt, đặt lên bàn ăn, trân trọng như hiến vật quý nói: “Nghiên Nghiên, đây đều là những món cậu thích.”
Ánh mắt Trần Nghiên càng thêm dịu dàng, đưa tay nắm lấy Vân Xu, tỉ mỉ quan sát cô.
“Thời gian đó chắc chắn rất sợ hãi đúng không, xin lỗi, tôi đã không ở bên cạnh cậu.” Trần Nghiên thở dài.
Cho dù hiện tại cuộc sống cũng không tệ lắm, nhưng khi tận thế ập đến, cô chắc chắn đã rất sợ hãi.
Vân Xu nói: “Cũng may, tôi tự mình chạy thoát được.”
Trần Nghiên cười khen ngợi: “Xu Xu giỏi quá!”
Vân Xu lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, cô cũng cảm thấy lúc đó mình rất lợi hại.
Trần Nghiên cẩn thận hỏi Vân Xu về trải nghiệm chạy trốn khỏi khu dân cư, rồi lại hỏi: “Sau đó thì sao?” Cô nhìn hai người đang ngồi bên cạnh: "Liền gặp được họ sao?”