Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 805: Pháo hôi kéo chân sau bị vứt bỏ ở tận thế (66)

Cập nhật lúc: 2025-04-15 09:22:19
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cửa phòng được cẩn thận đẩy ra, giữa căn phòng trang trí ấm áp có một chiếc giường lớn, chăn đệm mềm mại trùm kín người bên trong, chỉ chừa ra một ít tóc dài đen như lông quạ.

Bức họa trước mắt yên tĩnh lại an bình.

Trần Nghiên nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn ra, ánh nắng sớm dịu dàng xuyên qua cửa kính chiếu vào trên đệm, mang theo hơi thở ấm áp.

Cửa sổ được mở ra, tiếng ồn ào bên ngoài truyền vào phòng.

Trần Nghiên ngồi xuống mép giường, dịu dàng nói: “Xu Xu, dậy đi.”

Chăn đệm trên giường khẽ động đậy, rồi lại bình tĩnh trở lại.

Thần sắc Trần Nghiên càng thêm ôn nhu, trong mắt hiện rõ ý cười: "Còn không dậy nữa, cơm sáng sẽ nguội mất.”

Vân Xu trong ổ chăn dụi dụi mắt, sau đó chậm rì rì ngồi dậy.

Trần Nghiên đặt quần áo đã chuẩn bị sẵn lên giường, đảm bảo Vân Xu sẽ không ngủ tiếp sau khi dậy, rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng Trần Nghiên rời đi, Vân Xu hơi hơi tỉnh táo lại, có đôi khi cô sẽ cho rằng mình và Nghiên Nghiên vẫn còn ở trong phòng trọ cho thuê trước tận thế.

Mỗi buổi sáng, Trần Nghiên sẽ gọi cô dậy ăn sáng, hàng xóm xung quanh tản bộ bên ngoài, âm thanh y nha y nha hát tuồng hoàng mai.

Đáng tiếc đều là ảo giác, bên ngoài không phải là hàng xóm đã từng quen biết, mà là những người sống sót chật vật tồn tại trong thế giới tàn khốc.

Vân Xu ôm chăn, ngồi hoãn lại tinh thần, mới thay quần áo đi rửa mặt.

Còn chưa đến cửa nhà ăn, đã ngửi thấy mùi thơm mê người.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Nhà ăn và phòng bếp liền nhau, người đàn ông đeo tạp dề thuần thục chiên trứng gà trong chảo đáy bằng, tiếng dầu chiên xèo xèo.

Vân Xu ngồi vào mép bàn ăn, vị trí đối diện đều trống không.

Trong đĩa sứ trắng là món bánh mì kẹp thịt đã làm xong, bên trong kẹp rau xanh non và chà bông.

Trần Nghiên pha sữa bò đưa cho cô: "Lần trước cái nhãn hiệu kia uống hết rồi, lần này thử xem loại này.”

Vân Xu ngoan ngoãn đáp lời.

Hai người còn lại lục tục từ trong phòng riêng đi ra, trên mái tóc đen còn vương hơi nước, rõ ràng mới tắm xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-805-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-66.html.]

Áo sơ mi ôm sát người phác họa dáng người thẳng tắp của hai người, đường vân da rõ ràng, cho người ta cảm giác an toàn mãnh liệt.

Diệp Kiều cầm lấy cơm sáng gặm một miếng: "Chu Chu, tay nghề của anh lại tiến bộ rồi, tại hạ sâu sắc cảm thấy bội phục.”

“Ăn cơm cũng không cản được miệng anh.” Chu Hữu Cảnh không thèm quay đầu lại, buông một câu.

Diệp Kiều nói: “Đây là tôi chân thành ca ngợi, anh nên vui vẻ mới đúng.”

Vân Xu bị hai người chọc cười, động tác ăn sáng cũng chậm lại.

Diệp Kiều cười hì hì nói: “Sáng sớm mà đã được nhìn thấy nụ cười xinh đẹp, chắc hẳn một ngày tiếp theo vận khí cũng không tệ.”

Tần Mặc ngồi đối diện Vân Xu, nhìn cô: "Hôm qua nửa đêm mưa to, ngủ thế nào?”

Vân Xu trả lời: “Khá tốt, tuy rằng hơi ồn, nhưng em vẫn ngủ rất nhanh.”

Tần Mặc khẽ nhíu mày rồi giãn ra.

Ngủ ngon là được, hôm qua bên ngoài mưa rất lớn, anh còn lo lắng cô nghỉ ngơi không tốt thì sao.

Chu Hữu Cảnh bưng đĩa đi tới, đặt trước mặt Vân Xu.

Bên trong là trứng gà vừa chiên xong, vẫn là hình trái tim.

Diệp Kiều nhướng mày, chậc chậc, Chu Chu rất biết lén lút mang hàng lậu nha, thật là không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

“Chu Chu, sao anh đối với tôi vô tình vậy nha, tôi cũng muốn cơm sáng đặc biệt.” Diệp Kiều làm bộ ai oán nói.

Chu Hữu Cảnh đẩy mắt kính, nhàn nhạt nói: “Anh muốn, tôi có thể làm cho anh cái hình *** (từ bậy bạ nên mèo ghi ra).”

Diệp Kiều tặc lưỡi một tiếng, đây là thuần túy song tiêu.

Tuy rằng đổi thành anh, cũng sẽ như vậy.

Chu Hữu Cảnh lấy một tờ giấy trên bàn trà xuống, đặt trước mặt Trần Nghiên: "Đây là tôi kết hợp với tình huống của cô, lập ra kế hoạch huấn luyện, trước cứ theo mặt trên mà huấn luyện, trên đường có chỗ nào không đúng, kịp thời phản hồi cho tôi, tôi sẽ giúp cô sửa đổi.”

Trần Nghiên nhận lấy, xem qua một lượt: "Cảm ơn.”

Chu Hữu Cảnh gật đầu, ngồi trở lại vị trí, yên tĩnh ăn sáng.

Sau khi ổn định lại, chỉ cần không có nhiệm vụ, bốn người mỗi ngày sẽ tiến hành huấn luyện.

Thực lực mới là vốn liếng lớn nhất trong tận thế, bọn họ chưa từng từ bỏ ý tưởng trở nên mạnh hơn, cũng không cho rằng thực lực hiện tại đã đủ.

Loading...