Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn - Chương 808: Pháo hôi kéo chân sau bị vứt bỏ ở tận thế (69)

Cập nhật lúc: 2025-04-15 09:23:51
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không bị thương sử dụng cũng có hiệu quả.

Sau đó dị năng giả hệ kim còn muốn thổ lộ vài câu rồi rời đi, đáng tiếc ánh mắt đen trầm của Tần Mặc quét qua, anh lập tức thức thời xoay người.

Lúc sau lại có một vị.

Dị năng giả hệ tốc độ khom lưng, vẻ mặt thống khổ: "Vân tiểu thư, tôi đau dạ dày dữ dội, đi đường sắp không nổi, xin cô điều trị cho tôi.”

Vân Xu nghiêm túc nhìn anh một cái: "Nhưng anh che không phải dạ dày, là bụng, dạ dày phải ở trên một chút.”

Qua sự phổ cập khoa học đơn giản của nhân viên y tế, cô nhớ rõ vị trí các cơ quan trong cơ thể người.

Sắc mặt dị năng giả hệ tốc độ cứng đờ, tay lặng lẽ di chuyển lên trên, ngượng ngùng cười: "Thật ra vừa rồi bụng tôi cũng hơi đau, giống như có thanh đao ở bên trong quấy vậy, cả hai bên đều đau, đều đau.”

Bệnh nhân đều nói như vậy, Vân Xu liền bảo anh nằm lên giường bệnh bên cạnh, sau đó sử dụng dị năng.

Dị năng giả hệ tốc độ đối diện với khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết kia, hô hấp suýt chút nữa ngừng lại, tay không tự giác buông thõng, ánh mắt ngây người.

Danh hiệu nữ thần chữa lành về cơ bản đã được công nhận, không ai thích hợp với danh hiệu này hơn cô.

Bao phủ trong ánh sáng trắng nhu hòa, cô chính là nữ thần trong lời đồn, tinh xảo mỹ lệ, thánh khiết ôn nhu.

“Được rồi.” Vân Xu thu tay lại.

Dị năng giả vẫn si ngốc nhìn cô, lẩm bẩm nói: “Vân tiểu thư, tôi hình như vẫn còn hơi khó chịu.”

Vân Xu rất nghi ngờ, giây tiếp theo anh sẽ nói một câu, trong lòng không thoải mái.

Lúc này, tiếng bước chân trầm ổn vang lên, Tần Mặc đứng ở mép giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống anh, sau đó nhấc người lên.

Dị năng giả không tính là lùn, nhưng ở trước mặt Tần Mặc lại giống như một con gà yếu ớt.

Tần Mặc ném người ra ngoài cửa, chỉ để lại một câu.

“Khỏi rồi thì đừng chiếm chỗ.”

Động tác lưu loát, lời nói vô tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-808-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-69.html.]

Vân Xu khẽ thở ra, thêm mấy người như vậy nữa, cô sắp không chịu nổi.

Liên tục sử dụng dị năng hai tiếng, Vân Xu quyết định nghỉ ngơi một chút, Tần Mặc lấy ra một hộp bánh quy đưa cho cô.

Vân Xu mở hộp bánh quy, ăn một cái, lấy ra một cái đưa cho Tần Mặc, cười nói: “Anh cũng thử ăn nha, cái này ăn rất ngon.”

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm chiếc bánh quy, nhìn dường như càng thêm ngon miệng.

Khuôn mặt tuấn lãng lạnh lùng của Tần Mặc dần dần dịu lại, theo ý cô ăn xong, trên bánh quy dường như còn vương hương thơm đầu ngón tay cô, nhàn nhạt, lại cực kỳ mê người.

Anh nhìn về phía ngón tay trắng nõn mềm mại kia, ánh mắt thâm trầm.

Vân Xu không nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh, vẫn còn cảm thán: “Cũng may có các anh thay phiên nhau đi cùng em, bằng không những dị năng giả kia sẽ không dễ dàng rời đi đâu.”

Những người đó quá biết tìm lý do, từ đầu đến chân không có chỗ nào không có vấn đề, mới đầu cô một mình ở đây, bọn họ có thể mặt dày mày dạn ở lại rất lâu.

Nhưng Vân Xu cũng có lo lắng khác: "Như vậy có làm tốn thời gian của các anh không?”

Mỗi lần ở lại phòng điều trị, cô vội vàng điều trị cho người khác, bọn họ cũng chỉ có thể ngồi một bên, Vân Xu lo lắng đồng đội sẽ cảm thấy nhàm chán, còn lãng phí thời gian.

Đáng tiếc giá trị vũ lực của cô thật sự không lên nổi mặt bàn, bằng không đã có thể tự mình động thủ, đem những kẻ ăn vạ không chịu đi kia ném hết ra ngoài.

Đến bây giờ Vân Xu vẫn còn nhớ con d.a.o phay to, đặt ở đây, nói không chừng còn có vài phần uy hiếp.

Nếu Diệp Kiều biết ý tưởng của cô, chắc chắn sẽ có vẻ mặt cổ quái.

Những người đó làm không khéo sẽ nâng dao, mời cô c.h.é.m qua, đừng hỏi anh làm sao mà biết được.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Tần Mặc nói: “Sẽ không.” Anh khẽ cười một tiếng: "Phải nói, anh rất thích khoảng thời gian ở bên cạnh em.”

Vân Xu ngẩn ra, cho rằng mình nghe nhầm, Tần Mặc trong ấn tượng của cô từ trước đến nay thần sắc đạm mạc, hầu như không cười, nói chuyện cũng rất ít lời.

Sao lại nói những lời như vậy.

Cô ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt đen láy của anh, bên trong hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Anh đột nhiên nói: “Muốn ngắm hoa không?”

Chuyển đề tài khiến Vân Xu theo bản năng gật đầu, sau đó phản ứng lại, ở đây làm sao có hoa mà ngắm.

Loading...