Vạn nhất thật sự chọc Vân Xu tức giận, không thèm để ý đến ai, Diệp Kiều lại phải nghĩ đủ mọi cách, khóc hu hu ngồi xổm trước cửa phòng đối phương, cầu xin tha thứ.
Diệp Kiều cũng nhớ tới chuyện lần trước, lập tức làm động tác kéo khóa miệng.
Chu Hữu Cảnh bình tĩnh lật một trang sách, anh vẫn rất mong chờ cảnh tượng lần trước lại tái diễn, cảnh Diệp Kiều chịu thiệt lúc nào cũng không làm người thất vọng.
Ừm, thật ra anh vẫn lén chụp ảnh lại.
Sau này có cơ hội nhất định phải cho cậu ta thưởng thức một chút.
Đợi khoảng năm phút, Trần Nghiên trở về nơi ở.
Sau khi ăn cơm xong, cô nói về tin tức mình mang về, căn cứ ủy thác một nhiệm vụ quan trọng.
Chu Hữu Cảnh tóm tắt lời Trần Nghiên nói: “Ý cậu là nhiệm vụ yêu cầu đi đến một phòng thí nghiệm bỏ hoang để tìm kiếm tài liệu.”
Trần Nghiên trịnh trọng nói: “Không sai, là tài liệu rất quan trọng, có liên quan đến huyết thanh zombie. Phòng thí nghiệm đó đã bắt đầu nghiên cứu về căn bệnh này ngay khi con người vừa xuất hiện triệu chứng, đáng tiếc khi rút lui quá vội vàng đã đánh rơi rất nhiều tài liệu quan trọng.”
Vân Xu vừa nghe thấy có liên quan đến huyết thanh zombie, lập tức tỉnh táo tinh thần. Điều cô hy vọng nhất chính là huyết thanh zombie được nghiên cứu chế tạo thành công.
Hiện tại nghiên cứu cần tài liệu, cô muốn góp một phần sức lực.
Chu Hữu Cảnh lấy chiếc laptop bên cạnh mở ra: “Có nội dung nào kỹ càng tỉ mỉ hơn không? Tôi cần thêm nhiều thông tin liên quan để tiến hành phán đoán.”
Trần Nghiên bổ sung thêm vài điều. Là đội mạnh nhất căn cứ hiện tại, họ được ký thác nhiều hy vọng nhất, và thông tin họ có được cũng nhiều nhất.
Ngón tay thon dài của Chu Hữu Cảnh gõ trên bàn phím, tốc độ cực kỳ nhanh, gần như có thể thấy cả bóng mờ.
Nửa giờ sau, một màn hình đầy chữ xuất hiện.
“Có thể nhận nhiệm vụ.” Chu Hữu Cảnh nói.
Nhiệm vụ được quyết định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-van-chung-me-hon/chuong-822-phao-hoi-keo-chan-sau-bi-vut-bo-o-tan-the-83.html.]
Ngoại trừ những nhiệm vụ tốn quá nhiều thời gian, Vân Xu đều sẽ tham gia với vai trò là người chữa trị, bao gồm cả lần tìm kiếm tài liệu này.
Ngày xuất phát, một người ngoài dự kiến xuất hiện.
Vân Xu kinh ngạc: “Tô Hòa, sao anh lại ở đây?”
Tô Hòa nói: “Anh là nhân viên hỗ trợ đi cùng.”
Thủ lĩnh nghiêm mặt nói: “Lần này phải tìm rất nhiều tài liệu, có thể ở những địa điểm khác nhau. Để đảm bảo tài liệu chính xác được mang về, Tô giáo sư chủ động đề nghị muốn tham gia nhiệm vụ này. Tô giáo sư trước đây đã làm việc ở viện nghiên cứu đó, chuyên ngành chính là của thầy anh ấy, anh ấy quen thuộc với mọi thứ bên trong hơn bất kỳ ai.”
Vân Xu nhíu mày, những người khác cũng có vẻ mặt khác lạ.
Thủ lĩnh hiểu được cảm xúc của mọi người. Tô Hòa là nhân vật không thể thiếu khi nghiên cứu chế tạo huyết thanh. Nếu không phải đối phương liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của tài liệu và kiên quyết muốn đi cùng, anh ta đã không đưa ra quyết định này.
Cũng may bốn người trước mặt này đều thuộc về lực lượng chiến đấu hàng đầu của căn cứ, Vân Xu lại có được dị năng hệ chữa trị mạnh mẽ. Chỉ cần hành động cẩn thận, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Tần Mặc với đôi mắt đen nhìn về phía Tô Hòa, đối phương mỉm cười đáp lại.
“Được, nhưng mọi thứ phải nghe theo chỉ huy.”
“Đương nhiên.”
Thủ lĩnh nhìn theo mấy người xuất phát, hy vọng nhiệm vụ lần này có thể thuận lợi.
Tô Hòa hiếm khi thay bộ áo blouse trắng, mặc quần áo thường ngày thoải mái để tiện hoạt động. Anh ngồi im lặng ở đó, trông có vài phần dáng vẻ của một công tử thanh quý.
Dọc đường đi, Diệp Kiều kéo mấy đồng đội nói chuyện phiếm. Không biết là cố ý hay vô tình, anh rất ít khi nói chuyện với Tô Hòa.
Anh không thể hòa nhập vào không khí trò chuyện của mọi người.
Là người quen thuộc nhất với Tô Hòa, Vân Xu không chút do dự gánh vác trách nhiệm liên lạc tình cảm. Không thể để nhiệm vụ còn chưa bắt đầu mà không khí trong đội đã trực tiếp tan vỡ.
Vì thế, Diệp Kiều chỉ có thể cười gượng gạo, trong lòng thì thầm chửi rủa, rồi cười ha hả kéo Tô Hòa cùng tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Nghe nói Tô giáo sư là một nhân viên nghiên cứu thiên tài hiếm có, thật khiến những người phàm tục như chúng tôi phải kính nể.”